Chương 20

Chương 20

Dung Nhạc từ trước chưa bao giờ chơi những trò chơi cổ đại này, và cũng đã được Mặc Sĩ Tranh phổ biến trước đó, nhưng y cũng chỉ biết một chút về chúng.

Y vốn tưởng rằng cái gọi là "hội thơ" này là mọi người cùng một chỗ thưởng cảnh, làm thơ, trong lòng còn có chút do dự, nếu thật sự yêu cầu y viết cái trước, y sẽ thẳng thừng nói rằng chính mình sẽ không, vẫn là sao chép một bài thơ hợp với tình hình.

Nhưng mà y không nghĩ tới chính là, hội thơ chỉ là danh nghĩa để Mặc Sĩ Đại tổ chức tụ họp mọi người, thực chất là một cuộc tụ tập vui vẻ của những người ăn chơi trác táng.

Đừng nói làm thơ, toàn bộ noãn các, y không nhìn thấy những thứ như bút mực, giấy, mà trên bàn có đủ loại cờ, bài, và các loại dụng cụ chơi ngổn ngang xung quanh.

Dung Nhạc không muốn cùng chơi với họ, thầm nghĩ chỉ muốn làm tiểu trong suốt, chờ đến hội thơ kết thúc liền về phủ, nhưng ai bảo y chống lại Lâm Cao Văn ngay khi vừa đến.

Một câu “ Hữu tướng” đã đắc tội trực tiếp đến tôn tử của vị hữu tướng này đến gắt gao.

Cho dù Mặc Sĩ Đại muốn đè chuyện này xuống, thì cũng phải nhìn đối phương có cho hắn cơ hội hay không, huống chi người trước đó không muốn giúp đỡ Dung Nhạc chút nào.

Mặc Sĩ Đại có một bàn tính nhỏ trong lòng, hiện tại hắn đứng ra, không duyên cớ chặn thương cho Dung Nhạc, còn có thể có khả năng đắc tội với Lâm Cao Văn, mất nhiều hơn được.

Không bằng chờ đến Lâm Cao Văn dạy dỗ Dung Nhạc trước, sau khi hết tức giận, hắn hảo hảo đi lên an ủi Dung Nhạc một phen, mọi người đều nói dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi thì khó, cứ như vậy, hắn vừa không đối nghịch với Lâm Cao Văn, lại có thể đạt được hảo cảm từ Dung Nhạc, cớ sao lại không làm?

Dung Nhạc không biết những thứ loanh quanh lòng vòng ở trong lòng Mặc Sĩ Đại, y chưa bao giờ đặt hy vọng lên người Mặc Sĩ Đại. Y rất tự giác, từ sau khi cùng Mặc Sĩ Tranh nói rõ, liền chủ động xây một cái Đoan vương thế tử trên người mình.

Với y mà nói, Mặc Sĩ Đại vừa là địch nhân vừa là đối thủ, thái độ của đối phương đối với y càng tốt thì y càng phải đề cao cảnh giác.

Vốn dĩ sau khi y đắc tội với Lâm Cao Văn, sẽ không còn được người trong vòng nhỏ này chấp nhận nữa, y mừng rỡ nhẹ nhàng trở thành phông nền, nhưng nhìn thấy y tự tại, Lâm Cao Văn liền khó chịu.

Lâm Cao Văn ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, liền có người tiến đến khích tướng: "Dung công tử sao lại không cùng nhau chơi? Chẳng lẽ là khinh thường chúng ta?"

Câu nói "trong lòng có Phật" của Dung Nhạc là muốn cho bọn họ biết rõ, người này không dễ đối phó, cho nên cũng không ai dám chế nhạo y nữa, nếu gọi là "Thế tử phi", ai biết được y còn lại đây dỗi nói cái gì?

Không những không vũ nhục được đối phương, ngược lại còn chọc đến một thân tanh tưởi.

Dung Nhạc rất muốn gật đầu thừa nhận, chính mình xác thực khinh thường những người này, bất quá y rõ ràng chính mình không thể làm như vậy, vì thế chỉ có thể lên tinh thần mà nói với bọn họ: "Dung mỗ chưa bao giờ chơi mấy trò này, nếu là gia nhập vào trong đó, chỉ sợ sẽ làm cho mọi người không tận hứng.”

Một người khác nói: "Ồ, chính là tùy tiện chơi thôi, dù sao ngươi cũng được xem như là nhị công tử..... huynh trưởng, chúng ta được nhị công tử mời đến, không thể để ngươi đứng ở một bên.”

Nói rất dễ nghe, nhưng Dung Nhạc có thể nhìn thấy rõ trên khuôn mặt đối phương không có hảo ý.

Lúc đầu có người đề nghị chơi tơ bông lệnh, nhưng tiếc là bọn ăn chơi trác táng này vừa không học vấn, không nghề nghiệp, trong bụng không có mực nước gì, vì thế từ bỏ, đổi thành trò khác.

Khi Dung Nhạc được đưa qua, bọn họ đang ném thẻ vào bình rượu.

Lâm Cao Văn cầm trong tay một cây không mũi tên, đuôi mũi tên là một chiếc lông chim trĩ sáng chói, lúc này đang ngạo mạn nhìn về phiá Dung Nhạc, “Nếu bàn về vấn đề, Dung công tử có thể coi là chủ nhân gia đi. Vậy thì lần này ném thẻ vào bình rượu ta cần phải chiếu cố ngươi rồi.”

Gã sai vặt sớm đã bày sẵn những thứ cần thiết, và hai chiếc bình bằng sứ để ném thẻ vào bình rượu được đặt trước mặt họ.

Bên cạnh Dung Nhạc là một gã sai vặt bưng một cái khay có bốn mũi tên trên đó. Dung Nhạc trong lòng suy đoán loại trò chơi này nên chơi thế nào, đối với Lâm Cao Văn nói: " Chủ làm theo ý khách, Lâm công tử thỉnh.”

Lâm Cao Văn hừ lạnh một tiếng, tâm trầm xuống, nâng cổ tay lên, mũi tên trong tay vèo một tiếng vào trong bình. Mũi tên không có mũi tên quay quanh miệng chai vài vòng, cuối cùng dừng lại vững chắc.

Ngay lập tức một mảnh âm thanh trầm trồ khen ngợi từ xung quanh, "Lâm huynh làm tốt lắm!”, “ Không hổ là Lâm huynh!”, có người còn nói: “ Mũi tên tiếp theo sẽ vào!”

Lâm Cao Văn khá tự đắc, hắn đã luyện tập ra kỹ năng của mình, mặc dù so với các con cháu trong kinh thành hắn cũng đều được coi là tốt nhất, lúc này hắn liêng liếc nhìn Dung Nhạc, không cần mở miệng, chính là tràn đầy khıêυ khí©h.

Dung Nhạc đưa tay nhặt một mũi tên trên khay, dùng tay ước lượng sức nặng, tò mò mà nhéo nhéo lông chim trĩ ở đuôi mũi tên, mọi người nhìn thấy dáng vẻ mới lạ của y, liền biết y chưa bao giờ tiếp xúc với trò ném thẻ vào bình rượu, thậm chí có mấy người nhịn không được bắt đầu cười trộm.

Dung Nhạc cũng không quan tâm đến người khác, mà xoa xoa cổ tay, sau đó giơ tay lên, mũi tên trong tay lướt qua không trung, "đương” một tiếng, rơi vào trong bình.

Nhất thời không tiếng động im lặng.

Vốn là có người còn cười, biểu tình trên mặt cứng lại, trong mắt hiện lên sự khϊếp sợ. Lâm Cao Văn vốn dĩ muốn nhân cơ hội này cười nhạo y, nhưng không ngờ Dung Nhạc lại có thực lực này, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống.

Toàn bộ trong phòng chỉ có sắc mặc Dung Nhạc như thường, y nhìn về phía Lâm Cao Văn cười tủm tỉm: "Lâm công tử thỉnh tiếp tục.”

Cả hai lần lượt ném thẻ vào bình rượu, ném xong tám mũi tên. Trong ván này, mũi tên của cả hai đều trúng đích như nhau, không phân ra thắng thua, Dung Nhạc thì không sao, nhưng những người còn lại thì nói không ra lời.

Bọn họ ngược lại muốn đi khen Lâm Cao Văn, nhưng họ không thể có lương tâm tốt để bỏ qua một người khác. Lâm Cao Văn trực tiếp cầm lên chén rượu rót đầy ở bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, tiếp tục hạ chiến thư với Dung Nhạc: "Lại tới."

Dung Nhạc vẻ mặt thong dong: “ Vui đến cực điểm.”

Lúc này, ai cũng có thể nhìn ra, nếu nói Lâm Cao Văn vốn thấy Dung Nhạc chướng mắt, hiện giờ là hắn bị khơi dậy tâm hiếu thắng từ đối phương.

Sau ba trận, cả hai vẫn hòa nhau. Nếu như lúc đầu còn có người biện giải, là vận khí của Dung Nhạc tốt, bây giờ không ai nói đến vận khí tốt nữa.

Ai cũng biết ném thẻ vào bình rượu cũng không thể dựa vào vận khí là làm được.

Ném thẻ vào bình rượu ở tầng thấp nhất sẽ được đổ đầy đậu đỏ, sao cho mũi tên sẽ chìm vào hạt đậu đỏ sau khi bắn và không bị bật ra ngoài. Nhưng cách ném thẻ vào bình rượu của bọn họ ở đây cũng không phải như vậy, nếu như Dung Nhạc có thể chạm làm đầy bình, đã nói lên thực lực của y.

Lâm Cao Văn được coi là cao thủ trong số đó, nhưng may mắn thay hắn là người đầu tiên đối mặt với Dung Nhạc, nếu là người khác, chỉ sợ sẽ không thể trụ vững dù chỉ một hiệp.

Dung Nhạc trong lòng cũng cảm thấy rất may mắn.

Hồi học đại học, y đi chơi với mấy đứa bạn cùng phòng, uống đến cao hứng, sẽ thường xuyên ném đũa vào chai bia, ai ném ít nhất là người trả tiền sau cùng.

Bốn năm qua, mọi người luyện được cũng không tệ. Thậm chí sau này vì để tăng độ khó, không ngừng kéo ra thành cự ly xa, hoặc cầm hai chiếc đũa cùng ném.

Miệng chai bia bất quá to bằng đồng xu, y đều có thể bách phát bách trúng, hiện giờ nhìn cái miệng bình to bằng đáy chai nước khoáng, y cảm giác rất không có thành tựu.

Sau khi mũi tên cuối cùng được ném vào, y vỗ vỗ tay, quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều không muốn bắt gặp ánh mắt của mình, thậm chí có người còn lẻn ra sau lưng những người khác để trốn.

Y không khỏi thở dài, đám ăn chơi trác táng này này không thể tiếp thêm chút sức lực sao?

Y đang đắm chìm trong tâm trạng của Độc cô cầu bại, không ngại lại có đề nghị, nói ném thẻ vào bình rượu rất vô nghĩa, nếu không thì chơi trò gieo xúc xắc đi.

Lập tức có người bắt đầu truy phủng, đúng vậy, nếu là chơi trò ném thẻ vào bình rượu thà rằng qua một thời gian nữa tham gia săn xuân, đến lúc đó còn có thể xem ai bắt được nhiều con mồi hơn.

Vì thế những gã sai vặt nhanh chóng thu dọn bình ném thẻ và các vật dụng khác, sau đó lấy ra bàn cờ năm cây.

Dung Nhạc nhìn thoáng qua người nọ vừa đề nghị, nói: "Vị huynh đài này, cũng muốn cho chủ tùy tiện để khách lải nhải?"

Lời này được nói ra nhưng trên thực tế khá là mỉa mai. Bên này Dung Nhạc chỉ nói là một mình gã, nhưng bên kia lại một vòng người vây quanh Lâm Cao Văn, nói không dễ nghe một chút thì tương đương với xa luân chiến, một nhóm người bao vây đánh một người.

Người nọ da mặt mỏng, khi nghe Dung Nhạc nói như vậy, thoáng cái cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Mặc dù Lâm Cao Văn tính tình lớn, nhưng hắn quan tâm tới thanh danh nhà mình hơn. Ngay cả khi thấy Dung Nhạc chướng mắt, hắn cũng không thể không thừa nhận, nếu như đối phương đã chiếm vị trí thế tử phi, vậy tương đương với người của Đoan vương gia.

Ở địa bàn của người ta, khi dễ chủ nhân, cũng không phải chuyện để khoe khoang.

Huống chi trong một trận ném thẻ vào bình vừa rồi, ngươi tới ta đi vui vẻ tràn trề, cơn tức giận đã được phát tiết xong.

Tuy rằng bây giờ hắn đối với Dung Nhạc không thể nói là có hảo cảm, nhưng ít nhất hắn cũng không có chán ghét như lúc đầu, cho nên lòng từ bi nói: "Ngươi tổng muốn làm gì, để cho Trịnh Tam chơi với ngươi."

Dung Nhạc không ngờ Lâm Cao Văn thế nhưng lại giúp y nói chuyện, bất quá y mừng rỡ nhẹ nhàng, đang muốn lui ra ngoài, thì nghe thấy Mặc Sĩ Đại nói: " Không ngại thì dẫn ta đi với.”

Hắn vừa rồi không biết trốn đến nơi nào, chờ Dung Nhạc giải quyết xong vấn đề, mới lại chui ra.

Dung Cẩm Hiền cũng nói: "Ta cũng thật lâu không chơi rồi, Đại ca và ta đã lâu không gặp, không bằng hai huynh đệ chúng ta chơi một ván.” Hắn nói và nhìn lướt qua Dung Nhạc, dừng lại trên người y một lát: " Liền lấy ngọc bội trên eo của đại ca làm tiền thưởng đi.”

__