Chương 19

Chương 19

Trong tình huống này hiện giờ, Mặc Sĩ Đại đâm lao thì phải theo lao, nếu không trả lời Dung Nhạc, hắn chính là để mặt mũi của nhà mình làm trò trước mặt người ngoài, nhưng nếu quay lại, nói không chừng sẽ đắc tội với người khác.

Sau khi suy nghĩ, hắn vẫn là ấp úng giới thiệu: "Vị này chính là tôn tử* ( cháu trai) của Lâm thừa tướng, Lâm huynh Lâm Cao Văn."

Dung Nhạc làm bộ dáng bừng tỉnh: "Hóa ra là cháu của hữu tướng, hạnh ngộ."

Y và Mặc Sĩ Tranh đã ở bên nhau thời gian dài, đôi khi họ sẽ nói về một số câu chuyện phiếm bên trên khi họ rảnh rỗi không có việc gì để làm. Chuyện phiếm của y là lấy từ nguyên tác tiểu thuyết, có thể nói là ít và nhiều, mỗi thứ không lẫn vào nước, Mặc Sĩ Tranh thì là rộng và sâu, vô luận là vương công quý tộc hay là quan lại triều đình, hắn đều có thể nắm được tin tức .

Dung Nhạc đã từng nghe Mặc Sĩ Tranh đề cập tới, tả tướng Ôn Nhiêu và hữu tướng Lâm Phượng Khôn hai người ở trên triều đình như nước với lửa, không ưa nhau, mà ngay cả thi hành biện pháp chính trị lý niệm cũng trống đánh xuôi kèn thổi ngược(1).

(1: trống đánh xuôi kèn thổi ngược: nghĩa là Chỉ nhiều người cùng làm một việc, nhưng mỗi người làm một cách, không có sự phối hợp.

Hiện giờ tả tướng Ôn Nhiêu được thánh thượng coi trọng hơn, Lâm Phượng Khôn muốn để Ôn Nhiêu cùng xuống dốc.

Mặc dù Mặc Sĩ Tranh không tín nhiệm y, nhưng loại chuyện phiếm mọi người đều biết này không cần phải gạt y.

Chu triều lấy tả vi tôn, Lâm Phượng Khôn là hữu tướng vẫn luôn bị Ôn Nhiêu chèn ép, con cháu trong kinh đều biết ân oán giữa hai người, cho nên sẽ tránh ở trước mặt nhắc tới cái từ này, mà là tôn xưng Lâm Phượng Khôn một tiếng Lâm tướng.

Một tiếng gọi "Hữu tướng" này, noãn các thoáng chốc lạnh ngắt như tờ, yên tĩnh hơn so vừa nãy.

Mà sự yên tĩnh này, lại càng giống như núi lửa sắp bộc phát.

Lâm Cao Văn vốn không phải là loại người có tính tình tốt, đương nhiên sẽ không nhịn xuống khẩu khí này, hắn không giận ngược lại cười: "Trường Hưng hầu quả nhiên giáo dưỡng tốt, có thể dạy ra con cháu nhanh mồm dẻo miệng như vậy.”

Dung Nhạc chớp chớp mắt, “ Lâm huynh lời này sai rồi, tiểu đệ chẳng qua chỉ là hướng ngươi chào hỏi, nhanh mồm dẻo miệng gì?” Hắn liếc nhìn Dung Cẩm Hiền một cái: “Hai đệ đệ của ta từ nhỏ đã ở chung với ta, bon họ cũng biết ta là người ít nói nhất ”.

Nếu như Lâm Cao Văn nhắc tới Trường Hưng hầu phủ, đương nhiên y sẽ kéo Dung Cẩm Hiền và Dung Tích xuống để chặn thương.

Dung Cẩm Hiền vốn đang ở một bên xem kịch vui, hắn đang rất vui vì xem chuyện Lâm Cao Văn kéo xuống mặt mũi của Dung Nhạc.

Dưới sự giáo dưỡng của Hầu phu nhân từ nhỏ, y cho rằng mình chỉ có một tỷ tỷ Dung Cẩm Hoa, về phần Dung Nhạc và Dung Tích, hắn chưa bao giờ để hai người con của tiểu thϊếp này vào mắt.

Ngay cả khi hắn lớn lên cùng Dung Nhạc, hắn cũng không cho rằng mình và đối phương là người một nhà. Vì vậy, khi nhìn thấy Dung Nhạc bị nhằm vào, hắn không hề có ý định đứng ra.

Phải nói rằng hắn rất vui khi thấy Dung Nhạc nan kham, nếu không lúc trước hắn đã không cần thiết phải nói ra thân phận của Dung Nhạc với Mặc Sĩ Đại.

Nhưng khi Lâm Cao Văn nhắc đến gia giáo của Trường Hưng hầu phủ, mà Dung Nhạc lại cột theo hắn bị liên lụy xuống, sẽ không có khả năng để hắn đứng ngoài lề.

Dù trong mắt hắn con của tiểu thϊếp con trai trưởng thập phần hèn mọn, nhưng Dung Cẩm Hiền cũng không thể tỏ ra sự bất kính của chính mình với huynh trưởng ra bên ngoài.

Nếu hôm nay người bị Lâm Cao Văn chất vấn là Dung Tích, hắn có thể phê bình Dung Tích vài câu, nhưng bây giờ hắn không thể nói Dung Nhạc làm không phải ở trước mặt mọi người.

Chính là Dung Nhạc và Lâm Cao Văn rõ ràng đang đối mặt với nhau, nhưng lại cố tình kéo hắn xuống nước, trong lòng Dung Cẩm Hiền cực kỳ hận Dung Nhạc.

Sau khi Dung Nhạc nói xong mới phát giác lời nói của mình không quá phù hợp với tính cách của nguyên chủ ban đầu, chỉ là cái người tên Lâm nhiệt độ gì kia mỗi câu đều chọc vào điểm lôi thượng của y.

Y là một đại nam nhân, vừa xuyên tới đã trở thành lão bà của người khác đã đủ xui xẻo, còn phải nơm nớp lo sợ giữa hai đại boss để tìm cách sống sót.

Kết quả, đối phương còn lấy điểm này đâm y tàn nhẫn, cho là y nguyện ý gả cho nam nhân lắm sao?

Không tuân thủ nữ tắc? không biết liêm sỉ? Có thể cút mẹ ngươi đi!

Y càng sinh khí, ngược lại là càng bình tĩnh, chẳng những một câu là có thể mở rộng chiến trường, mà còn khiến mọi người chuyển sự chú ý từ y sang Dung Cẩm Hiền.

Dung Cẩm Hiền chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng, ngoài mặt còn muốn giả bộ tao nhã: "Đại ca khi ở nhà xác thực rất ít nói, chắc là sau khi gả vào vương phủ mới rộng rãi lên.”

Một lời nói lại đem bóng cao su đá trở về.

Vốn dĩ Lâm Cao Văn lúc trước nghi vấn giáo dưỡng của Hầu phủ, kết quả bị hắn vừa nói như vậy, lại chuyển đến sự thay đổi tính cách của Dung Nhạc.

Dung Nhạc không khỏi cảm thán, quả nhiên không thể xem thường những thế gia tử này, nguyên một dám tuổi không lớn, nhưng đều là lão luyện, nói chuyện tích thủy không lộ.

Lời này của Dung Cẩm Hiền xem như tự giải vây cho mình, nhưng hắn lại đẩy Dung Nhạc vào đầu sóng ngọn gió, Lâm Cao Văn đang nổi nóng, làm sao có thể buông tha cho y?

Tuy nhiên, dù sao đây cũng là hội thơ mà Mặc Sĩ Đại tổ chức, vị tổ chức này đành phải tiếp tục lầy lội đứng ra: "Hôm nay ta mời chư vị đến ám hương tiểu trúc, để xem cảnh sắc tôn nhau của tuyết và mai, không cần để ý miệng lưỡi chi tranh, chúng ta là vì muốn thưởng mai.”

Lâm Cao Văn cũng không phải không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, dù sao đây cũng là địa phương của vương phủ, nói thế nào đi nữa Dung Nhạc cũng là thế tử phi, ở địa bàn của chủ nhà còn làm khó người ta, việc này nói là không đúng.

Mặc Sĩ Đại nhắc ám hương tiểu trúc, chính là chỉ để nhắc nhở hắn về điều này.

Tuy rằng hắn cũng không xem trọng vị Đoan vương nhị công tử này, nhưng vẫn phải thu liễm một chút.

Một phen đối thoại giữa Dung Nhạc và Lâm Cao Văn cũng khiến những người lúc nãy chế giễu đó cũng phải lắp bắp kinh hãi, họ không nghĩ tới còn có người có thể đấu tới đấu lui với Lâm Cao Văn, cuối cùng vẫn toàn thân trở ra được.

Ánh mắt nhìn về phía Dung Nhạc nhất thời cũng thay đổi.

Dung Nhạc sớm đã quen với kiểu bị nhìn chằm chằm này, chỉ lặng im ngồi bên cạnh Dung Tích.

Chợt nghe thấy vị tam đệ này giơ ly che môi, nhỏ giọng nói: "Đại ca lần này thật sự là làm rất nổi bật."

Dung Nhạc bất đắc dĩ nói: "Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, nếu bị người khác sỉ nhục trước mặt, ngươi có thể chịu được không?"

Dung Tích giật mình, sau đó đột nhiên lắc đầu cười: "Ta vốn tưởng rằng đại ca tính cách mềm yếu, xem ra là ta có ánh mắt vụng về."

Dung Nhạc nói: “ Nhu hoà cũng không xung đột, xem cái nào có thể đạt mục đích thì dùng.”

Dung Tích một hơi uống cạn rượu trong ly, "Ngươi nói đúng."

Hai người họ ở chỗ này nhỏ giọng nói chuyện, mặt khác đám người vây quanh Lâm Cao Văn và Mặc Sĩ Đại đã trò chuyện đến khí thế ngất trời.

Dung Nhạc quét nhìn một vòng liền phát hiện, khoảng hơn chục người trong phòng, tâm của vòng người này là Lâm Cao Văn, Mặc Sĩ Đại, còn Dung Cẩm Hiền xem như tương đối có địa vị trong đó, còn những con cháu quý tộc khác chỉ biết ứng hoà cùng bọn họ, chính là chỉ biết thổi phồng tiếp khách.

Có lẽ những người khác ngồi đây một mình sẽ cho rằng mình bị bài xích, cảm thấy khó chịu, nhưng Dung Nhạc thì thoải mái, y vốn cũng không muốn giao tiếp cùng những người này.

Y không biết Mặc Sĩ Đại đang nghĩ gì, biết rằng y và Lâm Cao Văn không đối phó, nhưng vẫn muốn đem y tiến đến.

Tơ bông lệng(2), Ném thẻ vào bình rượu tàng câu(3), và trò gieo xúc xắc song lục(4), cách chơi của những trò chơi này Dung Nhạc còn không thể hiểu rõ, càng đừng nói là ra chơi.

Không chỉ là y, mà ngay cả Dung Cẩm Hiền người có quan hệ không tồi với Mặc Sĩ Đại cũng sinh ra nghi vấn.

Khi Dung Nhạc cùng người khác chơi trò gieo xúc xắc, lặng lẽ hỏi: “Ngươi đưa y đến đây làm gì?” Trong mắt hắn, Dung Nhạc chính là một phế vật.

Mặc Sĩ Đại nhỏ giọng nói: "Y đã sống với đại ca ta được một tháng."

Mặc Sĩ Tranh từ sau khi bị thương có tính cách rất kỳ quái, hắn không thích tiếp xúc với người khác, cái này không phải bí mật gì ở kinh thành. Cho nên Dung Cẩm Hiền nghe được hắn nói xác thực rất kinh ngạc: "... cũng không nghĩ tới y lại có bản lĩnh này."

Mặc Sĩ Đại ra hiệu bằng mắt và nói, "Y khẳng định chắc chắn sẽ biết được chuyện của Mặc Sĩ Tranh.”

Dung Cẩm Hiền hỏi, “ Ngươi là muốn nói lời khách sáo từ trong miệng y?” Hắn cũng không cho rằng Dung Nhạc thông minh, nhưng vì cái gì lại được Mặc Sĩ Tranh coi trọng?

Mặc Sĩ Đại nói, “Này còn không dễ dàng?” Hắn cười nhạo một tiếng: “Sẽ có người một mực khăng khăng vì một người què sao?”

_____