Chương 16
Nếu là có người thứ ba trong phòng biết chuyện nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cảm thấy rất khϊếp sợ.
Một người được phái tới làm nội ứng mà liều mạng giải thích rằng chính mình không muốn biết bất cứ điều gì, trong khi còn hứng thú dạt dào muốn nói chuyện của chính mình ra cho người mình đang bị bắt phải giám thị.
Tuy nói Mặc Sĩ Tranh ngay từ đầu chỉ là cảm thấy thú vị, nhưng lại thực sự phát hiện Dung Nhạc mâu thuẫn như vậy, trong lòng có chút mất mát.
Tuy nhiên lúc trước Dung Nhạc đã sớm nói ra chân tướng với hắn, cũng cho thấy chính mình không giấu giếm bất cứ chuyện gì đối với hắn, nhưng chung quy hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Một người như vậy.
Nếu là chuyện lúc trước Dung Nhạc và Dung Tích gặp nhau, làm hắn có một chút cảm động, mà hôm nay từ đầu đến cuối, đứng ngoài nhìn Dung Nhạc với hai vị thân tín nói chuyện, để cho hắn càng minh bạch, Dung Nhạc thật sự là không muốn tránh đi hắn.
Vô luận là nữ xuất giá hay tử xuất giá, của hồi môn của họ đều tự mình sở hữu, chính bọn họ lấy ra trợ cấp gia đình thì dễ tính, nếu là phu gia* ( nhà chồng) can thiệp thì chắc chắn sẽ bị chế nhạo.
Nhưng điều này không có nghĩa là Mặc Sĩ Tranh không biết của hồi môn của Dung Nhạc có bao nhiêu.
Trong sân này, không có gì có thể che giấu được hắn.
Ngoài của hồi môn của vương phủ làm sính lễ ra, những thứ đồ từ Hầu phủ có thể nói là keo kiệt. Hơn nữa lấy sự hiểu biết của hắn đối với Hầu phu nhân, đối phương không phải là người rộng rãi như vậy, huống chi là đối xử với thứ trưởng tử không phải mình sinh ra, chắc chắn sẽ không bí mật đưa tiền cho Dung Nhạc.
Nhị phu nhân thật ra có thể đau lòng cho nhi tử của mình, nàng chỉ là một tiểu thϊếp không được sủng ái xuất thân từ thông phòng, tiền riêng trong tay có lẽ còn không nhiều bằng bà tử được sủng ái bên người Hầu phu nhân.
Tất nhiên Mặc Sĩ Tranh sẽ không làm những chuyện bỉ ổi như chiếm của hồi môn của Dung Nhạc, nhưng khi nhìn thấy Dung Nhạc bày ra cách kiếm tiền trước mặt mình, lại sinh ra một loại cảm giác được đối phương tín nhiệm.
Có điểm giống như người nhà vậy.
Trong vương phủ, hắn đã từng được cảm thụ tình gia đình, đáng tiếc quá ngắn ngủi. Khi kế Vương phi vào phủ thì tuổi của hắn còn nhỏ, cũng đã từng tưởng tượng ngưỡng mộ về tình cảm ấy.
Đáng tiếc, kế Vương phi lúc đó tuổi còn quá trẻ, không hiểu được che giấu cảm xúc của mình, tiểu hài tử lại nhạy cảm nhất, hắn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và có lệ trong ánh mắt của nữ nhân mà phụ thân mình mới lấy khi nhìn hắn.
Sau khi nàng sinh nhi tử, sự địch ý của nàng đối với hắn lên đến đỉnh điểm.
Bởi vì nàng biết rất rõ, chỉ cần hắn ở đây một ngày, con trai của nàng sẽ không danh chính ngôn thuận được làm đích trưởng tử, vĩnh viễn phải bị hắn áp một đầu.
Sự ảo tưởng khi còn trẻ đã sớm bị hiện thực đâm vào thương tích đầy mình, đặc biệt là sau khi chân hắn bị thương, trong phủ còn sót lại tình thương của cha cũng mất đi.
Đoan Vương phủ hiện giờ đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một ngôi nhà nơi hắn ở, không có chút nhân tình nào.
Hắn ngày qua ngày mà canh giữ ở trong tiểu viện này, giống như một con hùng ưng gãy cánh bị giam cầm trong l*иg chim bồ câu.
Cho đến khi Dung Nhạc xuất hiện.
Sau khi hai người sống với nhau được hơn nửa tháng, hắn chợt nhận ra mình đã quen với việc có thêm một người ở bên.
Sự thay đổi khiến hắn không liệu, hắn ghét mọi thứ mà hắn không thể khống chế. Hắn bắt đầu hoài nghi, Dung Nhạc có phải là cố ý giả vờ bộ dáng này để dẫn hắn vào bẫy hay không.
Do đó mới hỏi câu kia. Dù chỉ là nảy lòng tham nhất thời, nhưng khi thực sự hỏi ra miệng, hắn lại có cảm giác trần ai lạc định.
Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ từng tín nhiệm qua ai, mà hiện tại cũng muốn thử một lần.
Nếu thất bại, mặc dù không mang lại tổn thất gì cho hắn, nhưng có thể sẽ khiến cho hắn thất vọng đi.
Mặc Sĩ Tranh dường như không nghe thấy lời cự tuyệt của Dung Nhạc, mà là tự nói: "Khúc Viễn nói với ta rằng Dung Cẩm Hiền và Dung Tích đã vào Quốc tử giám, mấy ngày nữa là đến Hưu mộc, Mặc Sĩ Đại mời bọn họ cùng một số đồng học khác tham gia hội thơ.”
Dung Nhạc nhìn thấy Mặc Sĩ Tranh dài miệng, y liền vội vàng lấy tay che lỗ tai lại, tỏ thái độ cự tuyệt không muốn nghe thấy gì cả.
Chỉ là lòng hiếu kỳ của con người thật sự vô pháp kìm nén được, thật vất vả Mặc Sĩ Tranh mới chủ động nói một lần, Dung Nhạc mặc dù có vẻ kiên quyết, nhưng tay che lại không quá chặt.
Cho nên y đã nghe thấy tên vài người quen thuộc được nhắc đến trong lời nói của Mặc Sĩ Tranh.
Dung Nhạc nghe được tên “ Dung Tích” đầu tiên là cả kinh, đối phương quả thực đã sớm tiến vào Quốc tử giám, tiếp theo là bội phục, nếu không nói hắn là nhân vật chính, hành động này rất có uy lực.
Nhưng điều làm y ngạc nhiên chính là, theo lý mà nói Dung Cẩm Hiền và Dung Tích không đối phó nhau, phàm là Mặc Sĩ Đại có đầu óc thì cũng sẽ biết nhấc lên mối quan hệ tốt với người trước, dù sao thì Dung Cẩm Hiền mới là người thừa kế của Trường Hưng hầu, vậy hắn tại sao lại nhấc lên quan hệ với Dung Tích?
Y trở nên tò mò lên, bàn tay đặt trên tai y trở nên lỏng lẻo hơn.
Mặc Sĩ Tranh thấy y động đậy lỗ tai, ngoài mặt bất động thanh sắc, vẫn không nhanh không chậm nói: "Tháng sau sẽ tổ chức Bách Hoa yến, tất cả các gia đình người trẻ tuổi đều được mời đến, ngươi muốn đi không?”
Dung Nhạc đôi mắt sáng lấp lánh: “ Muốn!”
Y nhớ rằng Bách Hoa yến này đã được nhắc đến trong nguyên tác. Nó được hoàng gia tổ chức đúng lúc bách hoa nở rộ vào mùa xuân, mặt ngoài là thiên tử cùng dân vui vẻ, đi thưởng xuân, trên thực tế là tạo cơ hội cho những nam thanh nữ tú thuộc các gia đình khác gặp nhau.
Nếu là môn đăng hộ đối, mà hai người xem vừa mắt, vừa lúc sẽ làm nên một cọc nhân duyên tốt đẹp.
Y phi thường cảm thấy hứng thú với thịnh cảnh như vậy, bất quá lời mới nói ra, liền nhớ tới Mặc Sĩ Tranh, thanh âm đột nhiên liền yếu đi, "... Cũng không phải nghĩ như vậy."
Y lấy tay đang bịt hai tai xuống, cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn Mặc Sĩ Tranh.
Y như thế nào đã quên, với tình trạng thân thể hiện tại của Mặc Sĩ Tranh, ghét nhất là đến chỗ đông người. Bây giờ y thân là nhi tử đã xuất giá, nếu Mặc Sĩ Tranh không đi, y sẽ không có danh nghĩa chính đáng để tham gia Bách Hoa yến.
Mặc Sĩ Tranh nhìn qua không có vẻ gì là làm chuyện quan trọng, chỉ nói, "Nếu ngươi muốn đi, vậy thì đi đi."
Dung Nhạc nhìn hắn ngồi trên xe lăn, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn nhảy xuống giường, đến bên người Mặc Sĩ Tranh, xổm xuống xuống, cùng hắn hai mắt nhìn nhau: "Ta muốn nghe ngươi nói thật."
Mặc Sĩ Tranh như nở nụ cười, duỗi tay ra, cuối cùng sờ nhẹ lêи đỉиɦ đầu của y: "Ta chưa bao giờ nói dối."
Xúc cảm kia thực nhẹ, giống như bị gió thổi qua, nhưng là Dung Nhạc vẫn không khỏi đỏ mặt.
Y nhìn Mặc Sĩ Tranh thu tay về với những ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng, một lúc lâu sau y mới nghẹn ngào thốt ra một câu, " không được sờ đầu."
Y xoay người lại, muốn cho trên mặt hạ nhiệt độ lại, chỉ cảm thấy thuộc tính nhan khống* ( không khống chế được biểu cảm trên mặt) của mình hết thuốc chữa, chủ yếu là vì cái gì mà đối phương đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy?
Lập tức thay đổi từ một đại ma vương tàn nhẫn độc ác thành thế tử gia mỹ nhan thịnh, có nghĩ tới cảm thụ của người xem duy nhất là y chưa!
Y lẩm bẩm: " Ngươi chưa nghe nói qua sao? Đầu nam nhân eo nữ nhân, chỉ có thể nhìn không thể trêu chọc.”
Mặc Sĩ Tranh rất có hứng thú hỏi y: " Ngươi đã chạm vào đó chưa?"
Dung Nhạc mở to hai mắt nhìn hắn, "Ta tại sao phải chạm vào? Ngươi cho rằng ai cũng đều giống ngươi ....... Ngươi đối với ta như tiểu hài tử sao?"
Mặc Sĩ Tranh nói: "Về tuổi tác, ngươi nhỏ hơn ta hai tuổi, phải gọi ta một tiếng ca."
Dung Nhạc ha hả một tiếng, thầm nghĩ nếu là tính cả tuổi hiện đại, ta lớn hơn ngươi sáu tuổi, đổi cho ngươi gọi ta là ca.
Chỉ là lời này không thể nói ra miệng, y cũng chỉ yên lặng mà nhận bối phận này.
Trước khi sắp ngủ, Dung Nhạc bỗng nhiên kịp phản ứng, y nằm thẳng ở trên giường, quay đầu lại hỏi Mặc Sĩ Tranh, "Tại sao ngươi lại nói về hai việc này với ta?"
Lại nói tiếp, vô luận là hội thơ hay Bách Hoa yến, kỳ thật cũng không tính là bí mật gì, sớm muộn gì Dung Nhạc cũng sẽ biết.
Mặc Sĩ Tranh cũng quay đầu nhìn y: "Chỉ là muốn nói chuyện với ngươi."
Dung Nhạc mở to hai mắt cá chết* nhìn hắn, trong mắt hiện lên tin " Ngươi thật nhàm chán".
*: Trong raw dịch ra là thế.
Y nhắm mắt lại, không muốn để ý đến gia hoả khó ưa này, sau đó chợt nghe thấy vị thế tử này nói: "Hội thơ ngày đó, ngươi thay ta đi tham gia đi."
Dung Nhạc quẹt đầu rồi lại quay đầu lại, nhưng mà lúc này Mặc Sĩ Tranh đã nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng ta đã nghỉ ngơi, không nên quấy rầy.
Lúc này, người mất ngủ lại đổi thành Dung Nhạc.
_____