Chương 12
Phi! Không đúng! Ít nhất thì "Kim x Mai" vẫn là phiên bản chữ đâu, lại trực tiếp có trên trên bản đồ thực tế!
· (*: Kim x Mai chắc là tranh xuân cung đồ.
Dung Nhạc cầm quyển Xuân cung đồ này, buông xuống cũng không được, lấy đi cũng không được, tiểu nhị này chắc là rất vất vả mới tìm được một người thoạt nhìn giống như khách hàng lớn, gã tiến tới thập phần có động lực, ở một bên nói: "Nếu ngài thích, ở đây còn có bản vẽ màu, chỉ có điều giá sẽ cao hơn một chút."
Dung Nhạc vô lực vẫy tay, cầm lấy tập tranh đi tới quầy, lấy tay gõ bàn, không ngoài dự đoán, chưởng quầy ngồi ở phía sau không những không tỉnh lại, ngược lại còn ngáy nhỏ. Bị cuốn sách mở ra che lại trên mặt, nghe có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Tiểu nhị vội vàng bước tới để lấy quyển sách xuống, kêu to ở bên tai người nọ: "Chưởng quầy! Có người đến đây mua sách!"
Chưởng quầy kia sợ đến run rẩy, mở to mắt, "Mua sách? Mua sách gì?”
Tiểu nhị chỉ vào Dung Nhạc: "Ân, là bản trong tay y.”
Dung Nhạc vốn định nói là mình không đến để mua xuân cung đồ, nhưng chưởng quầy vừa nghe tiểu nhị nói như vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, lập tức cầm lấy sổ sách tro sắp rơi xuống bên cạnh, viết ra một khoản tiền, "Quyển tinh phẩm tập tranh này lấy giá là năm lượng bạc, ngài là khách nhân đầu tiên của tháng này, bớt 20%, mất bốn lượng là được.”
Nghe chưởng quầy nói như vậy, Dung Nhạc không khỏi nuốt xuống lời cự tuyệt, nghĩ thầm dù sao bốn lượng bạc cũng không nhiều, mua đi.
Bên này y vừa đặt bạc lên bàn, một khách nhân còn lại tới chạm vào nó, "Ta dạo quanh một vòng ở tiệm các ngươi ngay cả một bức tranh đều không thấy, sao lại có cả tập tranh bán đây.”
Dung Nhạc quay đầu lại, thấy đối phương tướng mạo không tồi, chỉ là khóe mắt và lông mày hiện lên một sự ăn chơi phóng túng, thời tiết đầu xuân còn cầm trong tay một chiếc quạt gấp giả bộ phong lưu.
Tiểu nhị vội vàng giải thích: " Đó chính là thoại bản du ký linh tinh, có tranh minh họa trong đó."
Đối phương tức giận nói: " Kia cũng cho ta một quyển đi.”
Tiểu nhị mỉm cười, "Rất xin lỗi, đây là quyển sách cuối cùng của chúng ta được bán hết.
Đối phương nhìn thấy chất liệu y phục và ngọc bội treo trên đai lưng rủ xuống, hẳn là con nhà giàu đi, nghe thấy lời của tiểu nhị nói như vậy nhung vẫn không từ bỏ, mà còn lẩm bẩm: " Mua bán như vậy, xứng đáng bồi tiền.’
Thực sự • Lão bản phía sau màn • Dung Nhạc, cảm thấy đầu gối hơi đau.
Khi đối phương rời khỏi tiệm, Dung Nhạc tò mò hỏi: "Người nọ vừa nhìn thì biết là có tiền, tại sao lại không đề cử người đó?"
Tiểu nhị kia đắc ý nói: " Ngài cái này không biết đi, trước đây ở khu vực chúng ta còn có hẳn năm sáu tiệm sách, bởi vì ít người biết chữ đến mua sách, sinh ý không tốt lắm, cho nên chỉ có thể tìm chút chiêu số bán những tập tranh này. Nhưng đây là loại sách cấm, quan phủ không cho phép bán. Một số tiệm sách đã bị niêm phong trước đó một thời gian bởi vì chuyện này, chỉ còn lại tiệm này, song áp phích này của chúng ta mới không để điểm sáng?”
Gã thấp giọng nói: "Đừng bị lừa khi nhìn vị công tử kia bề ngoài có vẻ ăn chơi trác táng, nhưng từ khi bước vào tiệm, đôi mắt của hắn sắc bén và quét xung quanh như một con dao, tuyệt đối là cái điều tử”.
Gia hoả này bất quá chỉ là bán tiểu hoàng đồ* ( tranh nhỏ), như thế nào dường như còn chỉnh loạn xạ, cả tiếng lóng cũng đều nói.
Dung Nhạc không biết phải nói gì cho tốt, nên chỉ có thể vỗ vai của đối phương với vẻ mặt không nói nên lời. Bàn về vấn đề này, tiểu nhị này được xem là công nhân nhà mình, thái độ làm việc rất nhiệt tình nên được khen ngợi.
Y cuộn lại tập sách mỏng và nhét vào trong tay áo, chuẩn bị đưa Lý Nguyên ra khỏi tiệm sách.
Trước khi đi, tiểu nhị kia còn tiếp đón y: “Tháng sau tiệm của chúng ta có hàng mới, công tử nhớ rõ lại tới” Vừa nói vừa nháy mắt với y.
Dung Nhạc lung tung gật đầu một cái, liền dẫn Lý Nguyên nhanh chóng rời đi, thậm chí còn được nói giống như chạy trối chết.
Thật vất vả sau khi ra khỏi con phố này, Dung Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tập tranh trong tay áo tồn tại cảm giác rất cao, không thể ở trên đường lấy ra, Dung Nhạc thầm nghĩ hồi phủ rồi nói sau.
Y để cho Lý Nguyên phân biệt con đường, nếu như đã xem qua tiệm sách rồi, không ngại lại qua nhìn tơ lụa trang xem.
Khi đến đó, y vừa lúc nhìn thấy một đống vải được nâng ra từ trong tiệm, tất cả đều được chất cửa xe ngựa, Dung Nhạc nghĩ thầm chẳng lẽ là một khách hàng lớn? Y đếm đại khái một chút, vào khoảng hai mươi, ba mươi thất vải.
Tiểu nhị nâng hàng vừa nãy đặt đồ xuống, một người đi theo chưởng quầy từ trong tiệm ra, người nọ chắp tay với chưởng quầy, hướng trên xe ngựa chuẩn bị rời đi.
Tiểu nhị vẻ mặt mờ mịt: "Ai, ngươi còn chưa trả thù lao đâu!"
Người nọ liếc nhìn tiểu nhị, chẳng muốn phản ứng, chưởng quầy tát vào trên đầu tiểu nhị, cùng người nọ chắp tay tươi cười: " Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhị này vừa mới đến, không biết quy củ”.
Người trong xe ngựa cười lạnh một tiếng, nâng cằm, lỗ mũi lên trời, “ Nếu là người mới tới, thì hôm nay ta sẽ dạy quy củ cho ngươi.” Hắn dùng ngón tay chỉ vào bản thân: “Ta chính là biểu thiếu gia, biểu thiếu gia lấy đồ trong tiệm cũng không trả thù lao mà vừa nói.”
Dung Nhạc ở một bên đầy tức giận, chó cậy thế chủ này là ai? Đây là cửa hàng của y, lấy không vải vóc cũng tương đương với đoạt tiền y. Còn biểu thiếu gia? Như thế nào mà y lại không biết trong quyển sách lại còn có một biểu thiếu gia xấu xa như vậy?
Ngay khi y chuẩn bị đi qua, Lý Nguyên giật tay áo của y, nhỏ giọng nói: "Biểu thiếu gia là cháu ngoại trai của Hầu phu nhân.”
Vừa nghe thấy ba chữ “ Hầu phu nhân”, Dung Nhạc liền bình tĩnh lại.
Y đứng ở cách đó không xa, nhìn chưởng quầy mang theo tiểu nhị liên tục khom lưng nhận lỗi với người nọ, người nọ cười khinh miệt, xa phu bên người vung roi, kéo theo một xe vải vóc thượng đẳng rời đi.
Tuy nhiên, y đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hai cửa hàng mà Hầu phu nhân đưa cho y không phải là một cửa hàng tốt gì, nhưng là hôm nay nhìn thấy vẫn là có hơi khϊếp sợ.
Xem như y hoàn toàn chịu phục, không biết Hầu phu nhân đào đâu ra cho y hai món tiền hàng thua lỗ này.
Trở lại bên ngoài Hồng Nhạn lâu, ngồi lên xe ngựa của vương phủ vẫn luôn chờ ở đó, một đường trầm mặc. Lý Nguyên nhìn vẻ mặt âm trầm của y, do dự một lúc, vẫn là thấp giọng nói: “Loại chuyện này không chỉ ở tiệm này, phàm là cửa hàng của Hầu phủ đều giống như vậy.” Nói đến đây, thanh âm của cậu càng phóng nhẹ: " Bên nhà mẹ đẻ của Hầu phu nhân sinh ra được một đứa con trai, toàn bộ Liễu gia đều sủng hắn như bảo bối.”
Dung Nhạc minh bạch, nếu nói Dung Cẩm Hiền chân chính là đại thiếu gia của Trường Hưng Hầu phủ, như vậy thì vị biểu thiếu gia này chính là nhị thiếu gia thực tế của Hầu phủ. Còn y và Dung Tích thì sao? Là vị nào? Chỉ sợ hạ nhân thân tín được sủng ái trong Hầu phủ so với bọn y còn hiện hữu hơn.
Vốn là sinh ra mới lạ và hứng thú khi đến cổ đại mua sắm nhưng lại biến mất ngay lập tức, liền phải nghĩ đến tình cảnh khó khăn hôm nay của mình.
Khi xe ngựa trở về vương phủ, Dung Nhạc ỉu xìu từ trên xe ngựa xuống, để cho hạ nhân hỗ trợ đem đồ ra tiểu viện, y đi một bước một cọ, chỉ cảm thấy cả người không có khí lực.
Tâm mệt mỏi.
Chậm rãi trở lại tiểu viện, vừa vào phòng liền ném chính mình lên giường, đạp rơi giày, lăn trên giường mấy vòng, cuối cùng nằm trên chăn, bắt đầu nện gối.
Hai cửa hàng dưới kia dưới tay y có vấn đề rất lớn, nếu không được xử lý tốt, chẳng những không kiếm được tiền cho y, mà còn phải thâm vốn không ít.
Thực sự mà nói, vấn đề của tiệm sách còn lớn hơn cả tơ lụa trang. Dù sao tơ lụa trang là có người quỵt, còn tiệm sách thì chẳng dài bằng cọng lông, thậm chí còn không cho người ta kéo cơ hội.
Y lấy ra tập tranh hơi mỏng kia từ trong tay áo ra, chỉ bằng thứ này có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nhân gia hoạ sư còn có nguy cơ bị bắt khi vẽ tranh Xuân cung đồ, phí vất vả chắc chắn sẽ không ít đi. Lão bản và công nhân ngầm ấn phường cũng muốn mạo hiểm, giá thành sản xuất lại là một khoản tiền khác, chờ đến khi chưởng quầy đi nhập hàng, chỉ sợ tiền vốn cũng sẽ không thấp.
Hơn nữa bán thứ này nguy hiểm quá lớn, nếu không cẩn thận chẳng những chưởng quầy và tiểu nhị bị bắt, mà cửa hàng cũng rất có thể bị niêm phong, đến lúc đó cửa hàng của y sẽ triệt để xong đời.
Một cửa hàng ở góc phố bị niêm phong, cũng biết dù bán hay cho thuê thì thị trường cũng sẽ không tốt.
Về phần tơ lụa trang, vị biểu thiếu gia đó chính là con trai trưởng của Liễu gia, phỏng chừng ở trong mắt Hầu phu nhân cũng không khác nhi tử hoà thân là mấy.
Mà y thì sao? Khi y được sinh ra Hầu phu nhân không có gϊếŧ chết y, như vậy vận khí của y cũng tốt.
Hôm nay gặp hạ nhân kia lấy vải vóc, đến tột cùng là cho biểu thiếu gia hay giữ cho riêng mình, hay thậm chí là lấy đi để đầu cơ trục lợi, y cũng không biết. Nhưng y rõ ràng một điểm, đối phương là thân tín của biểu thiếu gia, không cần biết đối phương là do biểu thiếu gia xúi giục hay lòng tham của bản thân, mà làm đến loại sự tình bực bội này, biểu thiếu gia vì sự uy tín và thể diện của chính mình, đều phải ôm chuyện này lên người mình.
Còn việc hạ nhân sau lưng xử trí như thế nào, đó là việc gia đình của Liễu gia, cùng y không quan hệ.
Nếu muốn tránh loại tình huống này phát sinh lần nữa, lại không đắc tội Hầu phu nhân, không thiếu được còn phải cáo mượn oai hùm một phen.
Trong lòng y đang nghĩ phương án giải quyết, quá mức nhập tâm, nên không thể nghe thấy tiếng xe lăn chuyển động của Mặc Sĩ Tranh.
Mặc Sĩ Tranh cũng không có quấy rầy y, mà là ở một bên nhìn y đến lúc nào mới lấy lại được tinh thần.
Chỉ thấy Dung Nhạc một tay chống cằm, tay kia cuộn một quyển sách nhỏ và gõ vào gối, mắt nhìn chằm chằm vào màn giường không chớp mắt. Mái tóc đen búi rơi lòa xòa trên vai, cuốn áo lại, để lộ chiếc quần dài trắng bên dưới.
Nhìn thấy y ngẩn người, Mặc Sĩ Tranh đột nhiên có chút tà ý, bất ngờ hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Dung Nhạc buột miệng thốt ra những gì đang muốn nói ở trong lòng: " Ỷ thế hϊếp người.”
Vừa dứt lời, y rốt cục định thần lại, từ trên giường ngồi dậy, "Ngươi đã trở về."
Mặc Sĩ Tranh gật gật đầu, nhìn lướt qua đồ vật trong tay y: "Ngươi cầm trong tay cái gì?"
Dung Nhạc lúc này mới kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tập quyển sách trong tay đột nhiên muốn phỏng tay.
Mặt y chợt nóng bừng, vội vàng cầm thứ đó qua mu bàn tay, bối rối nói: "Không có gì, không có gì!"
_____