Chương 18: Tinh Châu ký ức

"Thực không dám giấu giếm, chính là sư phụ của sư tỷ."

Lâm Thanh Vãn như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nàng nhớ không lầm, cuối cùng Hề Huyền Lương với Triệu Hoan Nhan đều bái nhập môn họ của họ.

Cả đường bình yên đưa nàng ta bình yên quay về, Triệu Hoan Nhan cười với nàng một tiếng, lập tức lấy ra một món pháp khí tặng cho nàng: "Đây là thứ bảo vệ mạng, có thể giúp ngươi chống đỡ được một lần sát chiêu, xem như qùa đáp lễ của ta đi."

Lâm Thanh Vãn chẳng qua cũng không do dự quá nhiều, nhìn thoáng qua mỹ nhân đoan trang hào phóng, nàng cười nói: "Ta rất mong chờ được gặp ngươi ở nội môn."

Hai người bèn nhìn nhau cười.

So với Triệu Hoan Nhan, nơi ở của Hề Huyền Lương có chút vắng vẻ.

Giống như thoát ly khỏi sự náo nhiệt, một thân một mình.

Nàng nghênh ngang tìm đến viện tử của hắn. Lúc đến, Hề Huyền Lương đang nằm xuất thần trên giường, vuốt ve ba viên ngọc lưu ly sáng lấp lánh.

Nàng không để ý lắm, mà đi đến trước mặt hắn mở ra tay, bỗng nhiên có một chiếc hộp xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng duỗi tay về phía trước.

"Quà của ngươi này."

Hề Huyền Lương ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, lại chầm chậm đưa tay mở hộp ra, nằm bên trong chính là ba viên ngọc lưu ly sáng lấp lánh.

Hắn khẽ nhả ra mấy chữ: "Tinh Châu ký ức."

Cái gì?

Đôi mày thanh tú của Lâm Thanh Vãn lập tức nhíu lại, sao cái tên này lại có chút quen tai vậy nhỉ?

Nghĩ không ra, nàng dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp đưa đồ cho hắn, bảo: "Ta xem qua rồi, trong mỗi viên châu này đều có một bộ kiếm pháp, rất có tác dụng với việc tăng tiến tu vi của ngươi."

"Thứ tốt như vậy, sao ngươi không tự mình giữ lại?"

Lâm Thanh Vãn nói một cách đương nhiên: "Đương nhiên là bởi vì ta lợi hại rồi."

Hề Huyền Lương cười một tiếng.

Có lẽ là rất hào hứng, hắn chậm rãi giải thích: "Ngươi có biết nó còn có tác dụng khác?"

"Hả?"

Hắn đặt hạt châu sang một bên, ngước mắt nhìn nàng: "Có một loại cấm thuật, có thể rút đi ký ức của người khác, nếu bỏ ký ức vào trong hạt châu, tất cả mọi người đều có thể trông thấy trí nhớ của hắn."

Lâm Thanh Vãn: "..." Cách dùng của cái này... Luôn cảm thấy, có chỗ nào đó không được thích hợp...

Cũng không biết nàng đã nghĩ đến điều gì, đờ đẫn đặt câu hỏi: "Nó có thể ghi chép chuyện xảy ra sao?"

"Đương nhiên."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Lâm Thanh Vãn hối hận đến mức ruột cũng xanh luôn rồi.

Tinh Châu ký ức, nàng nói mà, sao lại quen tai đến thế cơ chứ.

Cuối tiểu thuyết, Hề Huyền Lương chính là dùng thứ này để ghi chép lại lúc Lâm Thanh Vãn bị đám ma binh khi nhục, cuối cùng xuân cung sống được đưa đến tiên môn, hủy hoại cả cuộc đời nàng.

Thế mà bây giờ nàng còn tự thân tặng thứ này cho hắn nữa chứ.

Thấy nàng không nói lời nào, dưới đáy mắt Hề Huyền Lương đầy vẻ tĩnh mịch, hắn cười: "Suy nghĩ gì thế?"

"Hả?" Lâm Thanh Vãn giật mình hoàn hồn lại: "Không có... Chỉ là, hạt châu vẫn, dùng rất tốt nhỉ." Nàng cảm thấy nàng ngu quá đi mất.

Một màn này trực tiếp khiến nàng cảm nhận về số phận.

Cái gì gọi là nhân quả... Ài xì, nàng mới không thèm loại nhân quả này đâu.

Sợ hãi ......

Nàng nhìn nhìn cái thứ xúi quẩy kia, ôn tồn bảo: "Sư đệ tốt, ta tặng đồ cho ngươi là muốn ngươi một lòng tu hành, tuyệt đối đừng ngộ nhập lạc lối, ngày sau cũng không cần sử dụng đồ của sư tỷ tặng đối với ta, có được không?"

Hề Huyền Lương không khỏi nhíu mày, ý cười không rõ: "Chẳng lẽ sư tỷ sợ ta rút đi ký ức của ngươi?"

"Hay là nói... Ngươi có ký ức gì đó không thể để cho người khác biết được?"

Lâm Thanh Vãn: "..."

Quá đáng thật chứ...