Lâm Thanh Vãn cảm nhận được ánh mắt như có như không ở sau lưng.
Nàng quay người yêu kiều cười một cái, ánh mắt kia tựa như đang nói: Nhìn đi, ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi mà.
Nếu như đám người này không có liên quan gì đến nàng, có thể hắn sẽ còn cảm thấy đúng là như vậy, nhưng thật đáng buồn cười, người là do nàng tìm, còn nàng thì lại đến làm anh hùng.
Hề Huyền Lương nhìn nàng trong một chớp mắt ngắn ngủi.
"Đa tạ."
"Đại sư huynh, hai người đi trước một bước đi, muội sẽ đến sau."
Lăng Tức Trần nhìn thoáng qua vết thương trên người Hề Huyền Lương, hiểu rõ, y đưa Triệu Hoan Nhan đi thẳng lên trên lầu.
Lâm Thanh Vãn tìm một góc vắng, đỡ Hề Huyền Lương đến đó ngồi xuống.
Nàng vừa tìm tòi trong túi trữ vật, vừa cười đùa bảo: "Sư đệ, ngươi nói xem có phải số mệnh của chúng ta tương khắc nhau hay không, mỗi lần gặp mặt nếu không phải ngươi thấy máu thì chính là ta thấy máu?"
Hề Huyền Lương tựa lưng vào tường, uốn cong gối rồi khoanh tay lên đó, mà bả vai kia đến ngực đã bị máu nhuộm ướt.
Bởi vì hắn đang mặc y phục màu đen, cho nên trông không đến mức phát hoảng.
Mặc dù nhìn bề ngoài dường như không có việc gì, nhưng!
Hắn bị thương rồi đấy!
Cơ hội tốt như thế nào cơ chứ?
Nàng hào hứng dạt dào lấy từng chai lọ từ trong túi trữ vật ra, sau đó lại cầm lấy một hạt đan dược, xòe tay ra nhích đến gần Hề Huyền Lương.
Đưa đôi mắt sáng mê mang nhìn sang hắn: "Hơi nhiều, ngươi biết ăn viên nào mới có hiệu quả không?"
Hề Huyền Lương nhìn nàng: “..."
Lâm Thanh Vãn nhíu nhíu mày, tỉ mỉ nghĩ lại, cũng đúng, bây giờ giữa họ chẳng có chút tín nhiệm nào cả, nói không chừng hắn còn tưởng có độc đan nữa đấy.
Dù sao, mặc kệ là hắn có nghĩ như vậy hay không, nàng đều cần một cơ hội để thể hiện.
Thế là nàng chẳng nói một lời, trực tiếp chọn ra một viên từ bên trong rồi nhét vào trong miệng, nhai nhai: "Không có độc, thả..."
"A... Đắng quá." Nàng trưng bản mặt đau khổ ra nhìn hắn, sau đó trực tiếp nhét đan dược vào trong tay hắn, giống như cho miễn phí vậy.
"Cho ngươi đấy, tự xem mà ăn đi... Được rồi, kế tiếp là... Bôi thuốc." Nàng bắt đầu tìm kiếm những chai lọ được mình bày thành một hàng dưới đất.
Dưới đáy chai có viết tên.
Nàng tìm một lọ thuốc chữa vết thương ngoài cho hắn nhìn, sau đó đưa tay muốn cởϊ áσ hắn, đầu ngón tay vừa chạm đến xiêm y của hắn, đã chạm phải ánh nhìn bình tĩnh của hắn dành cho mình.
“..." Nàng có vẻ hơi xấu hổ thu tay lại: "Vậy, tự ngươi cởi cũng được."
"Không cần, ta không sao." Nói rồi, Hề Huyền Lương liền muốn đứng dậy.
"Không thể đi!" Lâm Thanh Vãn vội vàng kéo tay hắn lại, nàng ấn tay đè hắn ngồi xuống đất, uất ức bảo: "Trên người ngươi có vết thương, không thể đi được..."
Hề Huyền Lương dừng lại, bỗng nhiên gọi tên nàng: "Lâm Thanh Vãn."
Lâm Thanh Vãn nhìn sang hắn.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Bôi thuốc á." Nàng mắt không đỏ tim không đập, chững chạc đàng hoàng.