Chương 10: Không biết, không biết

Lâm Thanh Vãn âm thầm nghiến nghiến răng, nàng nói: "Sư đệ à, thực không dám giấu giếm, con người ta đây luôn luôn kiêu căng tùy hứng lại còn ghi thù, trước đây có nhiều hiểu lầm với ngươi lúc này mới... Có điều, bây giờ hiểu lầm đều đã được tháo gỡ, ta cũng không muốn ngươi cứ một mực oán hận ta."

"Sư đệ, ngươi có thể tha thứ cho ta được không?" Lúc nàng hỏi ra câu này, đôi mắt vừa ướt vừa sáng.

Nàng đã chuẩn bị xong, nếu dữ Hề Huyền Lương hung dữ với nàng, nàng sẽ khóc, đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn.

"Sư tỷ xem trọng ta rồi, ta chỉ là một đệ tử ngoại môn ti tiện, phế vật, không đáng để sư tỷ lo lắng như thế."

Lâm Thanh Vãn: "..."

Sao hắn lại bướng bỉnh như thế chứ?

"Lời ngươi nói không tính, ta không vượt qua được chướng ngại kia!" Dứt khoát nàng cũng phiền.

Không biết có phải vì nói nhiều với hắn mấy câu hay không, cũng tựa như những cuộc trò chuyện nhỏ bình thường giúp nàng tự tin hơn một chút.

Trong lúc phiền lòng, nàng nhất thời nhanh mồm nhanh miệng bảo: "Sư đệ, quả thật trước đây ta từng ức hϊếp ngươi, Lâm Thanh Vãn ta lớn tiếng thừa nhận, nhưng tháo gỡ hiểu lầm rồi, nhưng bây giờ ngươi lại bị người ta ức hϊếp như thế, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Không cần."

Không cần cũng phải cần, dù sao nàng cũng phải tùy thời tiếp cận hắn, vẫn phải vịn cớ vào những chuyện xấu này mà nhỉ!

Nàng cố chấp nói: "Không được, ta là sư tỷ, phải nghe lời ta."

"Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, sẽ không để cho người ta bắt nạt ngươi nữa đâu."

Cuối cùng, Hề Huyền Lương cũng nhịn không được mà nhíu mày mở mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn một kẻ đần, dường như đang muốn nói gì đó.

Cuối cùng, hắn lại cong môi cười yếu ớt, khẽ nói: "Nếu sư tỷ đã vui lòng, vậy không bằng mời sư tỷ cởi trói giúp ta, như thế nào?"

Lâm Thanh Vãn lập tức nghẹn lại, không được, lời nói quá vẹn toàn rồi.

Nàng suy nghĩ một chút, nhìn chân của hắn, linh cơ khẽ động.

Nàng cây ngay không sợ chết đứng, nói: "Không thể, ta cởi trói cho ngươi rồi, sẽ không dễ nói chuyện với ngươi nữa."

Hề Huyền Lương hỏi: "Sư tỷ còn có lời muốn nói?"

"Có, có."

"Mời nói."

"... Ngươi vẫn chưa trả lời ta, thịt của yêu thú ăn có ngon không?"

"Không biết."

"Vậy ngươi đã từng nếm qua món ngon gì rồi, mua ở đâu?"

"Không biết "

"... Ngươi biết cái gì?"

"... Không biết."

Lâm Thanh Vãn liếc hắn một cái, cuối cùng đứng dậy phủi mông một cái: "Yêu thú có thể ăn đúng không, để ta xem thử có thể tìm được mấy con không..." Nàng dừng lại.

"Đúng rồi, có loại thỏ yêu, cá yêu, gà yêu không?"

Đừng nói đến việc bình thường nàng đều ăn những thứ này, cộng thêm năng lực bây giờ của nàng, chắc nàng cũng sẽ bắt được mấy con.

Hề Huyền Lương nói: "Có xà yêu."

Rắn sao?

Nàng có hơi thất vọng, ai bảo nàng không thích ăn nó cơ chứ.

Nhưng mà nàng thèm ăn, đột nhiên muốn ăn chút gì đó.

Thế là nàng lên núi, mãi cho đến sau khi phát hiện một con mãng xà lớn, cả người nàng đều choáng váng.