Chương 7

Hứa Thiện Ý há hốc miệng kinh ngạc, nhất thời không thể nói được gì.

Chu Cận cười nhẹ với cô đối, sau đó cậu nói với nữ giáo viên: "Chị, chị đi nhanh đi."

Hứa Thiện Ý ngẫn người.

Chờ lúc cô phục hồi tinh thần lại, nữ giáo viên đã rời đi.

Mà trước mặt cô, Chu Cận với nụ cười trên môi, ánh mắt thâm thúy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người cô.

Hứa Thiện Ý dần tập trung trở lại. Cô khẽ nhíu mày, hỏi cậu: "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

Cậu cười tươi hơn nữa: "Đây là trường của chú mình, người vừa rồi là chị họ của mình. Hôm nay mình không có việc gì nên đến đây chơi, đúng lúc chị ấy muốn xin nghỉ, cho nên......"

Cho nên, cậu ta bằng một cách không thể hiểu được, trở thành giáo viên tạm thời của cô.

Hứa Thiện Ý cảm thấy quá trùng hợp đi.

Nhưng cậu nói quá nghiêm túc, cô lại tìm không thấy lý do để phản bác.

"Tại sao muốn học nhu đạo?" Thiếu niên đứng trước mặt, đột nhiên hỏi cô.

Hứa Thiện Ý cảm thấy chuyện này không có việc gì phải dấu diếm, cô bình tĩnh mở miệng: "Mình muốn mạnh mẽ hơn một chút, như vậy sẽ không sợ bị người khác đánh."

Nghe được lời này, trong lòng Chu Cận căng thẳng, cậu thu lại nụ cười.

Cậu nhớ tới chuyện ngày hôm đó, kết luận Hứa Thiện Ý nhất định là đã sợ hãi.

Bởi vậy, trong mắt cậu đau lòng lại càng nhiều.

Vì thế, tiếp theo Hứa Thiện Ý chưa nói gì, Chu Cận lại giống như một giáo viên, vô cùng cẩn thận dạy cô động tác. Cậu chậm rãi thực hiện tất cả các động tác cho người mới học, sau đó dạy cô từng cái một.

Hứa Thiện Ý bị biểu tình nghiêm túc của Chu Cận hấp dẫn, không còn sợ cậu, mà coi cậu như một giáo viên.

Thời gian bất tri bất giác liền đến giữa trưa. Thời điểm sắp tan học, Chu Cận thấy Hứa Thiện Ý học mấy động tác có chút thuần thục, liền nói với cô: "Bây giờ cậu có thể thử cố gắng đem mình quật ngã!"

"Hả?" Hứa Thiện Ý thở hổn hển, khϊếp sợ nhìn về phía cậu.

Vận động một buổi sáng, sắc mặt cô khỏe mạnh hồng nhuận, nhưng trông cô giống như là thẹn thùng.

Tâm tình Chu Cận rất tốt, cậu gật đầu: "Cậu không nghe lầm, bây giờ mình muốn cậu lại đây quật ngã mình. Cậu yên tâm, mình sẽ không động thủ. Mình muốn xem một chút cậu học được bao nhiêu. Đây là điều mà mỗi giáo viên đều sẽ kiểm tra."

Nghe cậu nói như vậy Hứa Thiện Ý liền tin.

Sau đó, cô điều chỉnh lại hô hấp và động tác một chút, cuối cùng hít sâu một hơi. Đi lên trước, chuẩn bị đem cậu quật ngã trên đất.

Kỳ thật, động tác cùng biểu tình của cô nhìn trông giống như rất lợi hại. Nhưng đáy lòng cô lại rất rõ ràng, Chu Cận được chị họ của cậu khen rất lợi hại. Hơn nữa vừa rồi lúc cậu dạy cô thật sự lợi hại. Vì vậy, cô chỉ là người vừa mới học nhu đạo, không có khả năng đem cậu quật ngã.

Tuy nhiên, khi cô bắt được cánh tay của Chu Cận. Thời điểm dùng sức quật ngã cậu, rõ ràng Chu Cận đang đứng rất vững, lại đột nhiên bị ngã xuống dất.

Mà cô bởi vì quán tính, cũng bởi vì lần đầu tiên không thuần thục. Sau khi cậu ngã, cả người cô không đứng vững, trực tiếp ngã thẳng lên người cậu.

Não cô lập tức trống rỗng.

Cho đến khi Chu Cận, người bị cô quật ngã trên mặt đất, mở miệng: "Hóa ra, cậu cũng muốn đánh gục mình!"

Nghe vậy, Hứa Thiện Ý lập tức đỏ mặt. Vừa rồi cô đỏ mặt là do vận động, còn bây giờ hoàn toàn là do thẹn thùng và không được tự nhiên.

Cô vội vàng đứng lên, tránh ánh mắt của cậu, không dám nhìn thẳng cậu. Vội vàng giải thích: "Mình không có, mình chỉ là, chỉ là không cẩn thận."

Chu Cận nhìn bộ dáng cô hoảng loạn giải thích. Mặc dù trong lòng đang rất vui, nhưng lại không nỡ trêu chọc cô.

Cậu nhanh chóng đứng lên, đi về phía cô, trầm giọng: "Tan học, đi ăn cơm thôi. Chỗ này có nhà ăn, mùi vị cũng không tồi. Hôm nay mình mời cậu!"

Sự chú ý của Hứa Thiện Ý bị cậu dời đi. Cô còn nghĩ rằng sau giờ học cô phải về nhà ăn cơm. Hóa ra nơi đây cũng có nhà ăn.

Tuy nhiên, hiện giờ trên người cô toàn là mồ hôi. Cô muốn đi tắm trước rồi mới đi ăn cơm.

Đúng lúc này tiếng của Chu Cận lại vang lên: "Vị trí của phòng tắm không dễ tìm, mình dẫn cậu đi."

Dứt lời, cậu nhìn cô một cái, ý bảo cô đi theo. Sau đó cậu liền đi ra bên ngoài.

Xung quang cũng có rất nhiều học sinh và giáo viên đi bộ ở bên ngoài.

Hứa Thiện Ý tại chỗ sửng sốt vài giây mới đuổi kịp cậu. Cô ngoài mặt trầm mặc nhưng trong lòng lại đầy kinh ngạc.

Vừa rồi cô chưa nói cái gì, sao cậu ta lại biết cô muốn đi tắm trước?

Không lẽ cậu ta có thể nhìn thấu tâm can của người khác?

Một giờ sau, Hứa Thiện Ý tắm xong, cũng thay võ phục mới. Sau đó còn cùng Chu Cận ở nhà ăn ăn cơm.

Nơi này không cần làm thẻ cơm. Lần trước Chu Cận mời cô ăn mì sợi, cậu không lấy tiền của cô. Lần này, Hứa Thiện Ý vẫn luôn ăn trong im lặng. Cuối cùng nhân lúc Chu Cận không chú ý, thanh toán trước mời cậu ăn.

Chờ đến lúc Chu Cận phát hiện. Sắc mặt của cậu hơi khó coi, tối xầm lại.

Hứa Thiện Ý không dám nhìn chằm chằm vào cậu, cũng không phát hiện cậu vì việc này mà khó chịu.

Sau bữa trưa, Hứa Thiện Ý không muốn về nhà. Dù sao, đi trở về trong chốc lát cũng phải trở lại. Cô bèn quay lại lớp học, muốn tiếp tục học.

Tuy nhiên, chương trình học buổi chiều, là đến 2 giờ mới có giáo viên đến dạy cô.

Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, cô chỉ có thể tự nhớ lại các động tác được học vào buổi sáng.

Cô cho rằng Chu Cận sẽ không về phòng học, cũng không muốn cậu tiếp tục dạy cô sau giờ học, cho nên cô một mình trở về phòng học.

Chu Cận vừa trả lời điện thoại, nhìn thấy cô trở về phòng học, không về nhà. Định một lát sẽ đến tìm cô, cậu không cùng cô đi vào lớp học mà đi nghe điện thoại ở bên ngoài.

Lớp học rất lớn, mỗi ngày cũng có nhiều người tới nơi này học.

Hứa Thiện Ý vào lớp học không lâu, một người đàn ông cao lớn cũng đi đến.

Sáng nay anh ta không có đến, cho nên chưa từng gặp Hứa Thiện Ý. Giờ phút này, sau khi người đàn ông nhìn thấy thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại tràn ngập hơi thở thanh xuân. Ánh mắt của anh ta lập tức sáng lên.

Người đàn ông nở nụ cười xấu xa. Nhanh chóng đi đến bên người Hứa Thiện Ý, nói: "Em gái nhỏ, anh thấy em rất lạ mặt nha, em là người mới tới học sao? Anh đây cũng xem như là đàn anh của em, thế nào, em có cần đàn anh dạy cho không? Anh chính là học sinh lợi hại nhất của cô Chu."

Cô Chu mà người đàn ông nhắc đến chính là chị họ của Chu Cận.

Hứa Thiện Ý nghe thấy giọng nói xa lạ ở phía sau. Cô dừng động tác rồi quay đầu lại, nhìn thấy ở phía sau quả nhiên là một người đàn ông xa lạ, cô lập tức bình tĩnh từ chối: "Xin lỗi, không cần phiền tới anh, tôi có thể tự mình học."

Người đàn ông nhìn cô gái ở gần, phát hiện cô càng xinh đẹp. Trong lòng lập tức ngứa ngáy, anh ta mỉm cười, vươn tay tới muốn kéo cánh tay của Hứa Thiện Ý: "Em gái đừng sợ, anh trai không phải người xấu, chỉ là anh quá tốt bụng. Thấy em là người mới nên muốn truyền thụ một ít kinh nghiệm cho em."

Hứa Thiện Ý rõ ràng cảm giác được người đàn ông này không có ý tốt, càng cảm thấy ánh mắt của anh ta làm cho người khác ghê tởm. Cô lập tức lùi về sau vài bước né tránh người đàn ông đó, lạnh giọng cảnh cáo: "Tốt hơn hết là anh đừng tới gần tôi, bằng không tôi sẽ lập tức la lên."

"La lên?" Nụ cười của người đàn ông dần trở nên ghê tởm: "Anh không có làm gì em, em la lên cái gì? Anh chỉ có lòng tốt muốn dạy cho em mà thôi. Em gái nhỏ, em thật sự làm anh trai quá thất vọng, buồn lòng."

Nói xong, anh ta lập tức nhào về phía Hứa Thiện Ý, đắc ý nói: "Hơn nữa cho dù anh khi dễ em, thì anh chỉ cần nói là luyện tập với em, loại chuyện này ở đây rất bình thường. Ai có thể làm gì anh?"

Sau khi Hứa Thiện Ý nghe xong lời này, lại thấy người đàn ông lao vào người cô. Cô sợ hãi vội vàng bỏ chạy.

Nhưng cô vừa chạy được vài bước thì bất ngờ nghe thấy tiếng một vật nặng bị quật ngã trên đất.

Sau đó là tiếng khóc đau đớn của người đàn ông vừa nãy: "A!!!"

Hứa Thiện Ý dừng lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Cô thấy Chu Cận không biết đã vào từ khi nào. Giờ phút này, cậu đem người đàn ông cao lớn kia quật ngã trên mặt đất. Dùng chân đạp lên trên người đối phương. Cậu lạnh giọng cười, hỏi người đàn ông nằm trên mặt đất: "Thích luyện tập như vậy à? Được, hôm nay ông đây luyện tập cùng anh một trận!"

Sau khi nói xong, Chu Cận ngẩng đầu, thiếu niên anh tuấn, ánh mắt mang theo sự an ủi, dịu dàng nhìn về phía Hứa Thiện Ý, nở nụ cười nhẹ với cô, cậu nói: "Đừng sợ!"

Đột nhiên trái tim của Hứa Thiện Ý không khống chế được mà rung động.

Cô nói không nên lời, nhưng cô cảm thấy rất cảm động.