Chương 40

Nhưng tay cậu vừa mới vươn ra thì thấy cô nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, dùng tay quạt quạt, xem ra là rất nóng.

Chu Cận thấy cô như vậy, mà những người lớn tuổi xung quanh cũng đang chăm chú nhìn bọn họ, cậu sợ Hứa Thiện Ý bị dọa đến mức bỏ chạy, cho nên dù muốn tiếp tục lại gần cô, cậu vẫn rút tay lại, không động đậy nữa.

Cậu đứng thẳng dậy, thu lại điệu cười xấu xa, tỏ vẻ đứng đắn mở miệng nói: “Tôi đã cùng đạo diễn nói chuyện rồi, từ hôm nay trở đi, chúng ta diễn chung với nhau.”

“Hả? Thật sao?” Sau khi biết là công việc, Hứa Thiện Ý đã bớt lo lắng và tự nhiên hơn.

Cô hoàn toàn không biết, vừa rồi có người muốn ôm cô trước mặt mọi người.

Chu Cận nhìn cô, cười cười, gật đầu: “Đúng vậy.”

Vài phút sau, hai người bọn họ bị gọi đi.

Đạo diễn bắt đầu giải thích cảnh diễn với hai người.

Tuy rằng chỉ là quảng cáo đồ uống, nhưng bên trong vẫn phải có nội dung.

Sau khi nói xong nội dung, đạo diễn chuẩn bị cảnh quay đầu tiên cho hai người bọn họ là ở chỗ này, phần hậu kỳ sẽ làm thêm hiệu ứng đặc biệt.

Nội dung cụ thể là nữ học sinh mới nhập học bởi vì hướng nội, không có bạn bè, suốt ngày chỉ có một mình.

Sau đó, cô được giáo thảo trong trường đi ngang qua tặng cho một lon nước uống, sau khi cô gái uống xong thì lộ ra vẻ ngạc nhiên và thích thú.

Sau khi hiểu nội dung, Hứa Thiện Ý và Chu Cận thay đồng phục, mỗi người vào vị trí của mình dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác và giáo viên chỉ đạo.

Nửa phút sau, bắt đầu quay, Hứa Thiện Ý vào vai nhân vật có tính cách hướng nội, cúi đầu bước đi, vẻ mặt lãnh đạm nhưng đáy mắt lại tràn ngập sự căng thẳng bước đi dưới ống kính.

Lúc này, thường ngày vẻ mặt Chu Cận đều lạnh lùng, nhưng giờ phút này lại cười vô cùng rạng rỡ đi đến bên cạnh Hứa Thiện Ý, đột nhiên đưa chai nước uống cho cô.

Vai diễn của cậu là một vị học trưởng nhiệt tình.

Hứa Thiện Ý theo bản năng duỗi tay nhận lấy chai nước mà cậu đưa.

Nhưng không biết như thế nào, cô cảm nhận được ngón tay thon dài của người nào đó dừng lại ở lòng bàn tay cô một lát, ngón tay cậu như là đang cố ý gãi gãi vài cái vào lòng bàn tay cô, làm cho lòng bàn tay cô có cảm giác là lạ.

Hứa Thiện Ý sửng sốt một chút.

Biểu cảm của cô không được nhiên, đạo diễn lập tức kêu “Cut”.

Bởi vì mọi người đều biết đây là lần đầu cô diễn, tình huống vừa rồi cũng không phải là nghiêm trọng, hơn nữa đạo diễn đã được mẹ Chu dặn dò, ông không thể mắng Hứa Thiện Ý.

Cho nên đạo diễn chỉ nói lần này không được, bọn họ phải quay lại lần nữa.

Tuy rằng không ai mắng cô, nhưng Hứa Thiện Ý lại biết là bởi vì mình nên mới phải quay lại.

Cô lập tức xin lỗi mọi người: “Em xin lỗi, xin lỗi các thầy cô, lần này nhất định em sẽ cố gắng diễn tốt.”

Mọi người thấy cô thật hiểu lễ phép, đều cười cười nói cô đừng căng thẳng.

Chỉ có Chu Cận, từ sau khi đạo diễn kêu “Cut” thì mặt cậu đen lại.

Cậu muốn hỏi đạo diễn thấy đoạn nào không tốt, cậu cảm thấy rõ ràng là cảnh quay vừa rồi cũng khá ổn mà, nhưng dù sao cũng là đạo diễn chuyên nghiệp nên cậu không nói gì thêm.

Lời xin lỗi đầy áy náy của Hứa Thiện Ý khiến trong lòng Chu Cận cực kì không thoải mái, sắc mặt càng thêm khó coi, vẻ mặt tươi cười ban nãy đã không còn nữa.

Cậu nhanh chóng đi về phía Hứa Thiện Ý, cúi đầu nhìn cô, biểu cảm nghiêm túc: “Cậu không cần xin lỗi, cậu không có sai. Người sai là tôi, tôi không nên trêu chọc cậu.”

Bây giờ cậu mới hiểu rõ ràng, vừa nãy cậu nhân cơ hội chạm vào lòng bàn tay cô, thì chính là trêu chọc cô rồi.

Lúc này, Chu Cận vừa tự trách vừa hối hận.

Hứa Thiện Ý khϊếp sợ nhìn về phía Chu Cận.

Vừa rồi cô cảm thấy kỳ quái, không nghĩ Chu Cận lại thừa nhận ban nãy là do cậu cố ý chạm vào tay mình.

Cô còn tưởng đó là ngoài ý muốn.

Nhưng mà cậu cũng đã xin lỗi, hiện tại còn phải nhanh vào vị trí quay hình, cô không nói nhiều, cúi đầu không nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Thôi quên đi, lần sau cậu không được làm như vậy nữa, nếu không thì bao giờ mới quay xong quảng cáo đây.”

Cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành xong công việc lần này, không muốn ở lại đây lâu đâu.

“Được.” Chu Cận đáp ứng.

Những lần quay tiếp theo, cậu đều quy củ đàng hoàng không còn làm mấy hành động chạm vào cô, hơn nữa cậu cũng tiếp thu lời nói của đạo diễn, cả buổi, tuy hai người có nhiều cảnh NG nhưng cuối cùng vẫn cho ra những cảnh quay tốt làm cho đạo diễn thật hài lòng.

Trước lúc ra về, đạo diễn cười tủm tỉm nói với hai người bọn họ: “Ngày mai hai người có cảnh quay cùng với diễn viên quần chúng ở bể bơi trong nhà, nhưng mà hai người vẫn còn là học sinh, có khả năng không quay được vào ban ngày, vậy nên chiều mai tan học xong thì đến sớm một chút. Rồi sau đó sẽ có người dẫn đi quay cảnh bể bơi.”

Hứa Thiện Ý lập tức gật đầu đáp ứng, thái độ vô cùng kính trọng.

Chu Cận thì chỉ tùy ý gật đầu nhẹ, sau đó nắm lấy tay Hứa Thiện Ý, kéo cô ra khỏi công ty Tinh Thần.

Hứa Thiện Ý bị kéo ra ngoài, cô nhìn xung quanh vẫn còn có người thì vội vàng giãy giụa: “Sao cậu lại kéo mình như vậy? Mình tự đi được.”

“Đói bụng quá, chúng ta đi ăn cơm đi.” Chu Cận dường như không nghe thấy cô đang nói cái gì, cậu lôi kéo Hứa Thiện Ý lên xe máy, không đợi cô trả lời, cứ thế mà phóng xe đi.

Hứa Thiện Ý cảm thấy mình như vật sở hữu riêng của cậu, cậu còn có vẻ thích khống chế cô nữa.

Cô thầm nghĩ nhất định phải cùng cậu nói chuyện cho rõ ràng mới được.

Nhưng đã nói chuyện vài lần, thấy cậu không có phản ứng gì, dường như cậu không hiểu lời từ chối của cô, khiến cô sắp phát điên rồi, cũng không biết phải làm sao nữa.

Hiện tại đang bị bắt ngồi trên xe máy của cậu, không có cách nào nói chuyện, cô tạm thời im lặng.

Chu Cận chở Hứa Thiện Ý đến chợ đêm bọn họ đi qua lần trước.

Đồ ăn ở đây cực kì phong phú.

Chu Cận dẫn cô đi vào quán thịt nướng, chọn vị trí ngồi gần cửa sổ.

Cậu kéo ghế dựa ra, kéo Hứa Thiện Ý ngồi xuống, sau khi cô ngồi xong, lúc này cậu mới ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cậu chọn đi, nhìn xem muốn ăn cái gì, không cần ngại.” Chu Cận đưa thực đơn đến trước mặt cô.

Trong đầu Hứa Thiện Ý nhanh chóng xuất hiện hai đoạn kí ức, thứ nhất là sau một ngày cô đến thế giới này, ở tầng hai nhà ăn của trường học, lúc ấy cậu cũng cực kì nhiệt tình với cô một cách khó hiểu.

Thứ hai là ngày hôm qua gặp một người phụ nữ, dì ấy luôn cười tủm tỉm và cũng hào phóng như thế này.

Không biết vì sao, đột nhiên cô cảm thấy hai người này có nét giống nhau.

Nghĩ đến đây, cô không khống chế được ngẩng đầu nhìn Chu Cận, cẩn thận quan sát dáng vẻ của cậu một lát.

Nhưng cô vừa mới ngẩng đầu, đã bị ánh mắt bá đạo và tràn ngập chiếm hữu của Chu Cận đang nhìn cô chằm chằm, cô vội vàng né tránh, không dám nhìn lại.

Hứa Thiện Ý đành phải nhanh chóng chọn mấy món mình thích ăn, sau đó đưa thực đơn cho Chu Cận.

Chu Cận trầm mặc nhận lấy thực đơn, tùy tiện chọn vài món rồi đưa cho phục vụ, sau đó lại tiếp tục nhìn Hứa Thiện Ý chằm chằm.

Hứa Thiện Ý bị cậu nhìn đến mức không còn tự nhiên nữa, cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà ngẩng đầu cảnh cáo: “Cậu nhìn mình làm gì, cậu có biết như vậy khiến người khác khó chịu không hả?”

“Cậu không thấy thoải mái ở chỗ nào?” Chu Cận thu lại ánh mắt, bộ dạng lo lắng sờ trán cô.

Hứa Thiện Ý nhanh chóng tránh tay cậu, “Cậu không nên động tay động chân, nếu không thì cậu tự mình ăn đi, mình đi trước.”

Cô nói xong thì đứng dậy chuẩn bị đi.

Chu Cận thấy thế, không dám lại động vào cô nữa, vội vàng rút tay lại, giọng điệu mềm mỏng nói: “Được được được, tôi không động tay động chân với cậu nữa được chưa, mau ngồi xuống đi. Cậu cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nhất định là rất đói bụng, tôi nướng thịt cho cậu ăn nhé?”

Nói xong câu này, giọng điệu của cậu rõ ràng là như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Đúng lúc này, phục vụ bưng ra vài món mà họ vừa gọi.

Hứa Thiện Ý tự mình gắp đậu hũ cho lên vỉ nướng: “Mình không thích ăn thịt, mình có thể tự nướng được.”

Chu Cận cau mày, đúng vậy, cô đúng là không thích ăn thịt, do hôm nay cậu có chút mệt nên quên mất.

Lần đầu tiên cậu đi làm, hầu như cả ngày đều phải đứng, không mệt mới là lạ.

Nhưng mà có thể ở bên cạnh cô, nói cho cùng thì cậu vẫn rất vui vẻ.

Cậu lấy thịt bỏ ra, sau đó gắp toàn bộ rau dưa mà Hứa Thiện Ý thích ăn cho hết vào vỉ nướng, không nói chuyện nữa, im lặng nướng đồ ăn.

Lúc cậu im lặng, thoạt nhìn cực kì cao lãnh và khó tiếp xúc, bầu không khí xung quanh cũng có chút thay đổi, mang cảm giác yên tĩnh ngoài ý muốn.

Hứa Thiện Ý vẫn là thích loại cảm giác này hơn, vì thế cô cũng không nói nữa, sau đó yên lặng mà nướng miếng đậu hũ nhỏ của mình.

Cô không để ý ở bên ngoài cửa sổ, có một cô gái chỉ là đi ngang qua nhưng vô tình nhìn thấy cô, cô gái đó dừng lại, sau đó nhìn cô với ánh mắt ghen ghét, rồi lại kinh hỉ nhìn về phía Chu Cận.

Vương San San nắm chặt nắm tay, hiện tại trong lòng cô ta đang tràn đầy sự đố kỵ với Hứa Thiện Ý, lại cực kì hưng phấn nghĩ trên thế giới này tại sao lại có người đẹp trai đến thế.

Cô ta không thể hiểu nổi, tại sao Hứa Thiện Ý lại tốt số như vậy.

Hứa gia không bị phá sản, Hứa Thiện Ý vẫn là thiên kim tiểu thư, là công chúa nhỏ và có thể tiếp tục tiêu xài phung phí, ngay cả khi quen bạn trai, thì cũng là người đẹp trai.

Lúc trước khi cô ta và Hứa Thiện Ý còn là bạn hàng xóm, cô đã thấy rất nhiều nam sinh đẹp trai theo đuổi Hứa Thiện Ý, trong số đó còn có người mà cô ta yêu thầm. Bắt đầu từ lúc đó, Vương San San cực kỳ chán ghét và đố kỵ với Hứa Thiện Ý.

Hiện tại, nhìn thấy Hứa Thiện Ý có thể đi ăn thịt nướng cùng với thiếu niên anh tuấn, Vương San San hận không thể chạy đến thế chỗ, trở thành người được cậu thiếu niên đẹp trai kia nhìn chăm chú với ánh mắt thâm tình như vậy.

Trong quán thịt nướng.

Hứa Thiện Ý nướng xong một miếng đậu hũ, đang chuẩn bị ăn lại có cảm giác gì đó không đúng.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vậy mà vô tình nhìn thấy một bóng người giống như là bị giật mình mà nhanh chóng bỏ chạy.

Hứa Thiện Ý nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nếu cô không nhìn nhầm thì người kia hình như là Vương San San mà cô đã gặp ngày hôm qua.

Hơn nữa ánh mắt ban nãy của Vương San San nhìn cô không mấy thân thiện, cô ta muốn làm gì đây?

Hứa Thiện Ý mơ hồ có dự cảm xấu, nhưng bởi vì không có chứng cứ, cũng không biết rõ Vương San San định làm chuyện xấu gì.

Thấy cô thất thần ngồi ngẩn người, Chu Cận ở đối diện duỗi tay huơ huơ vài cái trước mặt cô: “Sao không ăn? Ngẩn người ra làm gì vậy?”

Bị cậu kéo suy nghĩ về, cô cắn một miếng đậu hũ nhỏ, giọng điệu mệt mỏi: “Không có gì.”

Hôm nay thật sự rất mệt, sau khi ăn đậu hũ, cô quyết định không thèm nghĩ về Vương San San nữa, có thể là cô ấy đi ngang qua vô tình nhìn thấy cô nên dừng lại thôi, chắc là không có gì kỳ lạ đâu.

Cô vẫn là nên ăn nhanh rồi tạm biệt Chu Cận, về nhà ngủ một giấc thật ngon.

Sáng ngày mai còn phải đi học, đến chiều về còn phải đi quay.

Thấy cô im lặng, không nhanh không chậm bắt đầu ăn, Chu Cận cũng không quấy rầy cô.

Cậu chuyên chú nướng đồ ăn, sau đó đem rau dưa đã được nướng gắp cho Hứa Thiện Ý, cái đĩa nhỏ trước mặt cô chất đầy đồ ăn, giống như là đang nuôi lợn con vậy.

Hứa Thiện Ý ăn được nửa đĩa rồi mới phát hiện ra hành động của cậu, cô xấu hổ ho khan vài tiếng, sau đó đứng lên: “Mình đi nhà vệ sinh một lát.”

Nói xong vội vàng chạy đi.

Chu Cận nhìn cô một cái, thấy đúng là cô đi vào nhà vệ sinh mới thu lại ánh mắt, tiếp tục gắp thức ăn thành một ngọn núi nhỏ trước mặt cô.

Vài phút sau, Hứa Thiện Ý đi ra khỏi nhà vệ sinh, bước ra quầy thu ngân, thanh toán tiền.

Sau khi thanh toán tiền xong, cô mới quay trở lại chỗ ngồi.

Còn chưa có ngồi xuống, cô phát hiện ra trước mặt mình có một ngọn núi nhỏ đầy thức ăn.

Hứa Thiện Ý vội vàng lên tiếng ngăn cản Chu Cận: “Chu Cận, cậu đừng nướng nữa, mình không ăn được nhiều như vậy đâu. Cậu nướng những món cậu thích ăn đi.”

Chu Cận nghe vậy nhìn sang đĩa thức ăn trước mặt cô, lúc này mới phát hiện cái ngọn núi này đúng là có cao thật, hình như có nguy cơ muốn đổ xuống.

Rốt cuộc cậu cũng dừng lại, trầm giọng nói: “Được.”

Lúc này Hứa Thiện Ý mới ngồi xuống, yên lặng ăn rau dưa nóng hổi trước mặt mình.

Nửa giờ sau, hai người cuối cùng cũng ăn xong, đứng dậy cùng nhau ra về.

Chu Cận trực tiếp đi đến quầy thu ngân, nhưng hỏi qua mới biết Hứa Thiện Ý đã thanh toán tiền rồi, sắc mặt cậu nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Cậu quay đầu, nhíu mày nhìn về phía Hứa Thiện Ý.

Hứa Thiện Ý bị cậu nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, bây giờ nhìn cậu giống như là muốn đánh người.

Cô vội vàng giải thích: “Cậu mời mình rất nhiều lần rồi, mình mời cậu một bữa cũng không được sao?”

Nói xong, cô chạy ra khỏi quán thịt nướng.

Chu Cận vẫn tỏ vẻ không vui, nhanh chóng đuổi kịp cô rồi cùng đi ra ngoài.

Đêm đó, Chu Cận vẫn cứ phớt lờ lời từ chối của Hứa Thiện Ý, đưa cô về nhà an toàn rồi mới rời đi.

Nhưng có thể là do bữa ăn hôm nay Hứa Thiện Ý trả tiền, Chu Cận cảm thấy khó chịu nên cậu cũng ít nói chuyện, sắc mặt cũng không được tốt.

Thật ra Hứa Thiện Ý rất thích cậu yên lặng như thế này, cậu yên lặng thì sẽ ít làm những việc khiến cô khó xử.

Sau khi về nhà, theo thường lệ cô gọi điện cho ba mẹ, biết tình hình của mẹ đã tốt hơn nhiều, trạng thái của ba cũng không tồi, cô yên tâm hơn rồi.

Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng cô đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng thanh đạm, không đợi đến khi hừng đông đã vội vã mang bữa sáng đến bệnh viện.

Vào lúc cô gõ cửa phòng bệnh, bởi vì chạy vội cho nên còn thở dốc.

Ba Hứa ở trong phòng bệnh làm bạn với vợ mình, vẫn còn đang ngủ say, nghe thấy tiếng gõ cửa, ông lập tức dậy ra mở cửa.

Không nghĩ người tới là con gái mình.

“Thiện Thiện?” Ba Hứa vừa ngạc nhiên lại vừa đau lòng: “Trời còn chưa sáng sao con đã tới đây rồi?”

Hứa Thiện Ý tươi cười với ông: “Con không ngủ được nên làm bữa sáng mang đến cho ba mẹ.”

Thật ra cuối tuần cô rất bận, không thể đến thăm ba mẹ, trong lòng thấy có lỗi nên hôm nay mới cố ý dậy sớm qua đây.

Cũng bởi vì ba mẹ Hứa đối xử với cô cực kỳ tốt.

Ba Hứa vội vàng dẫn cô vào trong phòng, không lâu sau, mẹ Hứa cũng thức dậy muốn vào nhà vệ sinh.

Ba Hứa tự mình giúp vợ vào nhà vệ sinh, sau đó lại dìu vợ về giường, một nhà ba người ngồi trong phòng bệnh, vừa ăn sáng vừa trò chuyện vui vẻ.

Sau khi ăn xong bữa sáng, thời gian cũng không còn sớm nữa, Hứa Thiện Ý tạm biệt hai người họ, ngồi xe buýt ở cửa bệnh viện đến thẳng trường học.

Nhưng lên xe không bao lâu, cô vừa mới ngồi xuống thì điện thoại kêu vang.

Hứa Thiện Ý lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Chu Cận gửi tới cho cô.

Cô nhấn vào mở tin nhắn ra xem.

Nội dung tin nhắn thể hiện cảm xúc của cậu, dường như cô có thể cảm nhận được tâm trạng đang cáu kỉnh của cậu.

Chu Cận: 【Sao cậu còn không xuống lầu? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Tôi đợi ở trước cửa nhà cậu mà vẫn không thấy cậu đi ra ngoài. Cậu không trả lời, tôi đạp cửa xông vào đấy nhé!】