Hứa Hành lấy phiến lá trong rổ ra.
Quy trình làm việc của Lâm Vũ rất hợp lý, chỉ là sức có hơi mạnh, không cẩn thận. Trải qua một hồi giày vò, phiến lá đã xuất hiện vết rạn, nếu đổ nước vào trong thì sớm hay muộn sẽ bị rỉ nước.
Hứa Hành dứt khoát thay một lớp mới. Cậu tiếp tục rót nước vào, sau khi nguội thì hạ nhiệt cho đệm móng của sư tử con. Tiếc là cơ thể sư tử con yếu ớt, không duy trì được hình người nên hiệu quả của việc hạ nhiệt vật lý đương nhiên giảm đi rất nhiều.
Môi Hứa Hành mím chặt. Cậu nhớ tới một vật— cây kim ngân. Rất nhiều người chỉ dùng loại thực vật này như thuốc thanh nhiệt hạ sốt, nhưng trên thực tế nó còn có thể dùng cho vết thương nhiễm trùng ngoài da.
Miệng vết thương của sư tử con trước mắt coi như đã xử lý tốt, nhưng Hứa Hành không thể cắt sạch thịt thối. Giữ lại thịt thối, tức là để lại mầm bệnh. Dù sao, bệnh xấu lây rất nhanh.
Nhưng Hứa Hành không có thuốc và dụng cụ cầm máu, cậu sợ động dao tùy tiện sẽ khiến da chảy rất nhiều máu. Mà ở trong tình hình thiếu thốn thuốc tiêu độc, làm cho lượng lớn máu và mủ tiếp xúc thì xác suất nhiễm trùng cực lớn.
Với lại coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống, Hứa Hành cũng không thể làm liều.
Mà mảnh đất thần kỳ như vậy, ngay cả thực vật không cùng khu vực cũng có thể sinh trưởng, Hứa Hành hoàn toàn có lý do để tin tưởng, cây kim ngân cũng nở rộ trên mảnh đất này.
Nhưng cậu nên đi tìm như thế nào đây?
Sư tử con không có cậu chăm sóc, bất cứ lúc nào cũng có thể ngỏm củ tỏi. Người duy nhất có thể nhờ cậy được chỉ còn Lâm Vũ. Nhưng mà, Lâm Vũ nhận biết được cây kim ngân không?
Hứa Hành suy nghĩ một lúc, rồi quyết định thú nhận với Lâm Vũ một số chuyện, ví dụ như ba lô thần kỳ của cậu và các loại vật phẩm.
·
“Thân ái.” Hứa Hành vừa gọi người yêu, vừa quay đầu lại.
Không nghĩ tới vừa quay mặt lại, một khuôn mặt con báo khổng lồ xuất hiện cách đầu mũi cậu ba centimet.
“Hả?” Con báo nghiêng đầu, phát ra giọng mũi nghi hoặc, bởi vì đôi mắt vừa tròn vừa to nên dễ dàng thấy vẻ mờ mịt trong đó.
Hứa Hành không nhịn được cười lên một tiếng, hỏi: “Tại sao ngươi lại không lên tiếng?”
Con báo dịch lên trước nửa bước, giống như mèo con dính người vậy, ghé vào bên chân Hứa Hành, gác cằm lên đùi Hứa Hành, ngửa mặt nhìn cậu: “Em đang tự suy nghĩ. Tư tế nói, việc học được tự suy nghĩ đối với người thú mà nói là một chuyện vô cùng quan trọng. Cho nên ta không thể làm phiền em.”
Hứa Hành kinh ngạc nhíu mày. Cậu càng cảm thấy, Tư tế bộ lạc Hà Biên hình như đã học qua triết học. Nhưng bây giờ không phải thời gian xoắn xuýt những chuyện nhỏ nhặt này. Cậu quay đầu, tiếp tục làm chuyện đang làm, vẻ mặt giả vờ không để ý lắm: “Ta kêu ngươi, là có một số việc muốn nói với ngươi.”
Lâm Vũ “Ừm” một tiếng, cái đuôi vui vẻ đong đưa vài cái. Hắn đọc hiểu biểu tình của bé giống cái. Hắn biết tiếp theo chuyện bé giống cái nói không phải là chuyện xấu.
Không phải chuyện xấu, vậy thì là chuyện tốt.
Lâm Vũ thích nghe bé giống cái nói có chuyện tốt.
·
“Chuyện là thế này, túi và đồ vật ta sở hữu có năng lượng thần kỳ.” Hứa Hành ra vẻ bình thường mà nói, động tác trên tay vẫn không ngừng. Cậu vắt khô mảnh vải vụn, một tay cầm móng vuốt màu hồng của sư tử con, một tay dịu dàng lau chùi đệm móng và khe hở.
Lâm Vũ nhìn bé giống cái đối xử dịu dàng như vậy với con sư tử thối, tức giận đến nỗi đập đuôi xuống đất hai cái. Hắn không vui nói: “Em không cần dịu dàng với hắn như vậy.” Tạm dừng một lát, hắn lại nói: “Ta biết, tất cả bảo bối của ngươi là lễ vật của Thần.”
Dứt lời, ánh mắt Lâm Vũ tỏa sáng nhìn Hứa Hành, nhẹ giọng cam kết: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ chúng thật tốt, sẽ không để cho những người khác dám đến phá hư chúng.”
Hứa Hành: “?”
Cậu hết sức kinh ngạc! Lễ vật của thần là cái quái gì? Chẳng lẽ cậu còn nói lời nói dối này?
Hứa Hành không lập tức giải thích. Trong chốc lát, cậu nghiền ngẫm lời Lâm Vũ nói, bỗng nhiên phát hiện, a, hóa ra còn có loại ý nghĩ giải quyết vấn đề này!
“Làm sao ngươi biết được?” Hứa Hành giả vờ chăm chú nhìn đệm móng của sư tử con. Móng vuốt hồng nhạt bởi vì sinh bệnh nên đã biến thành màu trắng hồng, nhưng đáng yêu vẫn không giảm. Một bên cậu vừa xoa bóp đệm móng, một bên trộm quan sát vẻ mặt của Lâm Vũ.
Lâm Vũ không biết Hứa Hành đang thử thăm dò, thành thật đáp: “Chỉ có Thần mới có thể ban cho con cưng của mình nhiều lễ vật thần kỳ như vậy.”
Hứa Hành làm vẻ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, xem ra ta đã sớm bị ngươi nhìn thấu rồi.”
Nghe được lời này, Lâm Vũ lại không phải đắc ý, mà là lỗ tai cụp xuống một cái, đôi mắt nhìn xuống có hơi sợ sệt hỏi: “Vậy em có tức giận không? Ta đã sớm nhìn thấu em rồi.”
Hứa Hành có chút buồn cười, hỏi ngược lại: “Vì sao ta lại tức giận? Em hiểu ta, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?”
Chuyện tốt?
Nghe thấy bé giống cái khẳng định như thế, lỗ tai Lâm Vũ “phụt” một cái, dựng thẳng tắp. Trong mắt hắn tràn ngập vui sướиɠ, nói: “Ta sẽ cố gắng hiểu em hơn.”
Hứa Hành: “…” Cái này thật sự không cần đâu.
·
Sau khi lần đầu tiên hạ nhiệt vật lý cho sư tử con, Hứa Hành đứng dậy đi lấy điện thoại di động. Trước kia xuất phát từ tò mò, cậu mở một tập ảnh thuốc trong đó. Cây kim ngân đương nhiên cũng ở trong đó.
Hứa Hành cầm hình ảnh cây kim ngân mở ra cho Lâm Vũ xem.
Nhìn khối vuông nhỏ trước mặt, không chỉ sáng lên mà còn xuất hiện một ít đồ vật xiêu xiêu vẹo vẹo và thực vật, Lâm Vũ khϊếp sợ đến nỗi chòm râu cũng đang run rẩy.
“Trời ơi! Thần thật sự rất yêu em!” Lâm Vũ cảm thán từ tận đáy lòng: “Ngay cả năng lực chế tạo ánh sáng cũng truyền cho em, hèn chi vừa rồi con sư tử thối cảm thấy chỉ có em mới có thể cứu hắn. Thật là quá thần kỳ!”
Hứa Hành được khen có hơi chột dạ, nhanh nói sang chuyện khác: “Thế nào? Ngươi gặp loại thực vật này chưa?”
Lâm Vũ lập tức sát lại gần màn hình, hung hăng quan sát thực vật trong hình, thậm chí nhìn chằm chằm đến nỗi lác mắt.
Hứa Hành vội vàng nhắc nhở: “Nhìn xa một chút cũng được.”
Con báo hít mũi, nghiêng đầu tủi thân nhìn cậu: “Không có mùi hương, ta không dám xác nhận.”
Hứa Hành: “…Hình dáng tương tự cũng được. Cái này chỉ có thể nhìn, ngửi không có mùi.”
Nghe nói như vậy, Lâm Vũ yên tâm. Hắn lanh trí nói: “Bờ sông có hoa tương tự. Ta đi hái cho ngươi.”
“Không phải hoa, mà cả gốc cây cũng phải lôi lên.” Hứa Hành dặn dò: “Nhất định phải là cả cây.”
Con báo gật đầu, xoay người phóng tới chỗ bờ sông. Nhìn bóng dáng hắn chạy vội vàng, Hứa Hành hơi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, có thể có cây kim ngân ra trận, đối với năng lực tự chữa lành mạnh mẽ trời sinh của thú nhân mà nói chắc chắn là một chuyện tốt.
Chỉ là trời sinh dinh dưỡng sư tử con không đầy đủ, cậu phải giải quyết vấn đè này, còn phải tìm ra phương pháp khiến sư tử con có thể thuận lợi ăn cơm.
Hứa Hành nuôi rất nhiều mèo, cũng cứu trợ không ít mèo lưu lạc. Những con mèo bệnh nặng đó chỉ cần có thể ăn cơm, không có một con nào không thể chữa khỏi.
Làm sao để khiến sư tử con ăn gì đây?
·
Hứa Hành tìm một miếng da thú đến, lót trên mặt đất, thuận tiện cho cậu ngồi chăm sóc sư tử con.
Hô hấp sư tử con yếu ớt mà lại gấp gáp.
Hứa Hành cẩn thận lấy khăn tay trên mặt hắn đi, vốn dĩ vết thương nhìn thấy là giật mình, bởi vì cậu thao tác một hồi mà càng lộ vẻ máu thịt đầm đìa, khiến người không nỡ nhìn thẳng.
Miệng vết thương lớn như vậy, cho dù sư tử con khôi phục lại thì khuôn mặt này coi như bị hủy hoại. Không biết đối với thú nhân việc hủy dung có thể chấp nhận được không.
Nhưng bây giờ không nên suy xét vấn đề này.
Suy cho cùng có tồn tại, mới có lo lắng về dung mạo.
Sau khi để khăn tay lại chỗ cũ, Hứa Hành bắt đầu suy nghĩ nên chuẩn bị loại đồ ăn gì cho sư tử con.
Đương nhiên, với trạng thái của sư tử con bây giờ, để hắn gặm thịt tươi chắc chắn là làm khó hắn. Vậy rốt cuộc có thứ gì, vừa có thể bổ sung dinh dưỡng, lại dễ dàng nuốt vào đây?
Hứa Hành nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ tới được một thứ.