Chương 41: Thực phẩm tốt nhất

Trứng sống, hay đúng hơn là chất lỏng trứng sống.

Hứa Hành chưa bao giờ thử cách ăn này, nhưng cậu đã từng tận mắt nhìn thấy người khác ăn. Mỗi lần ăn sáng, quản lý câu lạc bộ sẽ đập hai quả trứng sống vào ly, sau đó bưng lên húp một cái.

Hứa Hành lần đầu tiên nhìn thấy cách ăn này, con người còn có chút ngơ ngác. Trứng gà ăn sống…… Sẽ không nhiễm vi khuẩn salmonella sao?

Nhưng quản lý câu lạc bộ tỏ vẻ, đâu ra mà nhiều vi trùng Salmonella như vậy. Anh ta ăn mấy chục năm rồi mả cũng đâu có chuyện gì đâu. Còn nói nhờ ăn hai quả trứng mỗi ngày trong mấy chục năm như vậy, mới có thể làm cho ngoài bốn mươi rồi mà vẫn khỏe như hổ đấy.

Hiện tại, sư tử con phải ăn thức ăn giàu dinh dưỡng dễ nuốt, điều đầu tiên mà Hứa Hành nhớ tới chính là cái này. Đồ ăn dễ nuốt khác, cậu cũng không phải không nghĩ ra, nhưng nơi này, vừa không gạo thốc vừa không nồi, cậu muốn làm cũng không làm ra được!

Ngược lại thứ này, báo lớn nhà cậu là cao thủ leo cây của thế giới động vật, tin chắc việc tìm tổ chim đối với Báo Báo mà nói cũng không phải là chuyện khó gì.

·

Khi Hứa Hành đang xoa chân sư tử con để hạ nhiệt lần thứ tư, cuối cùng Lâm Vũ cũng thồ một bó thực vật lớn về. Có lẽ là kéo lê thực vật trên mặt đất đã ảnh hưởng đến khả năng chạy của hắn, cho nên hắn đã bó bó cây thành hình tròn cột ở trên cổ của mình. Từ xa nhìn lại, như là một con mèo đeo vòng cổ Elizabeth.

Hứa Hành nhìn một cái thì liền vui vẻ. Chờ đến khi con báo vọt tới trước mặt, cậu cũng không kìm nụ cười lại.

Báo Báo không biết bé giống cái cười cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn vui vẻ theo. Hắn đặy mông ngồi dưới đất, tư thế ngay ngắn, cái đuôi to lông xù to vòng qua tới, che đi hai đệm chân dính vào nhau, sau đó cúi đầu thấp một chút, tiện cho bé giống cái ngồi dưới đất gỡ cái…… vòng hoa trên cổ của hắn.

Hứa Hành cười gỡ vòng hoa xuống khỏi cổ của Lâm Vũ. Nhìn bề ngoài thì cậu xác định đây là hoa kim ngân. Nhưng để cẩn thận một chút, Hứa Hành ngắt một lá đưa đến dưới mũi ngửi ngửi.

Mùi thơm dịu xông vào mũi, còn có một vị ngọt, đúng là mùi cây kim ngân.

Hứa Hành lúc này đã hoàn toàn yên tâm. Cậu thậm chí cảm thấy vận may của sư tử con khá tốt, trong thế giới nguyên thúy thiếu thốn y tế này, muốn cái gì thì đều có cái nấy.

Vậy thì trứng sống chắc cũng không có vấn đề lớn.

Hứa Hành lập tức nói ra yêu cầu này với Lâm Vũ. Nhưng mà, Lâm Vũ nghe xong, vẻ mặt lại rất khó xử.

“Không có trứng.”

Hứa Hành lộ vẻ kinh ngạc, sao lại không có trứng chứ?

Lâm Vũ bất an mà giải thích nói: “Mùa đông sắp đến, chim cái sẽ không đẻ trứng trong thời gian này.”

Hứa Hành: “……” Cậu quên mất, nơi này là thế giới động vật. Hành vi của động vật phải tuân theo quy luật tự nhiên, chứ không giống như cách chăn nuôi ở hiện đại, có thể được cung cấp trưng bất cứ lúc nào.

Vậy thì còn thứ gì có dinh dưỡng, mà dạng lỏng đây?

·

Nửa giờ sau, Hứa Hành mang theo hai cái rổ, một cái rổ chứa một ít quả mọng, một ci khác đựng cẩu kỉ cậu đã phơi khô trong khoảng thời gian này..

Ngày thường dùng nước, cẩu kỷ bỏ bên trong cũng là lãng phí, Hứa Hành liền nhặt chúng nó ra phơi khô ở bên ngoài, sử dụng lần thứ hai. Bởi vì thói quen sinh hoạt của cậu, cho nên sẽ dùng nước nhiều hơn các người thú khác, trong mấy ngày ngắn ngủi, cẩu kỷ được nhặt ra đã được đến hai ba lạng rồi.

Hứa Hành chột dạ mà xách chúng nó đứng ở một bên cửa của bà mẹ người thú có con nhỏ, vẻ mặt chột dạ xưa nay chưa từng có.

Lâm Vũ hóa thành hình thú đứng bên chân cậu, gọi một tiếng “Nê Giác, có nhà không?”

Đây là tên của chủ nhà, là một vị người thú giống đực.

Sau khi Lâm Vũ gọi, không lâu sau, một con dê sừng cong to lớn bước ra từ bên trong.

“Lâm Vũ? Sao các người tới đây?” Dê sừng cong chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, tầm mắt tò mò mà đánh giá Hứa Hành.

Vụ tranh chấp hôm qua có không ít người thú vây xem. Lâm Na vẫn luôn là giống cái được che chở từ nhỏ đến lớn ở trong bộ lạc, cũng là bạn đời lý tưởng của tất cả thú đực độc thân ở trong bộ lạc.

Mà Lâm Vũ, là đời sau của giống cái tộc ưng đẹp nhất và dũng sĩ tộc báo, vừa sinh ra đã khỏe mạnh hơn những con báo con khác. Cả một chặng đường dài, thực lực càng mạnh đến có thể trở thành người số một trong thế hệ trẻ.

Hai người cùng lớn lên, Lâm Na cũng biểu hiện có cảm tình với Lâm Vũ. Mọi người liền xem việc hai người xuất chúng này sẽ trở thành bạn đời là một điều đương nhiên.

Không ngờ, cuối cùng Lâm Vũ lại chọn giống cái tàn tật bị người trong tộc vứt bỏ.

Nê Giác tò mò mà nhìn Hứa Hành, ngoài vẻ đẹp ra thì anh ta thực sự không nhìn ra được điểm đặc biệt nào của cậu. Nhưng đồ trong tay cậu lại có có chút là lạ, có kiểu dáng mà anh ta chưa từng nhìn thấy trước đây.

“Gừm ——” Tiếng gầm cảnh cáo của Lâm Vũ đột ngột vang lên, hắn không vui nói, “Ngươi nhìn lâu lắm rồi đấy!”

Tuy rằng ánh mắt Nê Giác chỉ chăm chú vào mặt và thứ trên tay của Hứa Hành, nhưng là một thú đực có bạn đời, anh ta không nên nhìn chằm chằm giống cái khác lâu như vậy.

Lâm Vũ khó chịu mà điên cuồng đập đuôi xuống đất, nếu không phải lần này bọn họ có việc nhờ, hắn đã nhào đến cắn con dê thúi không hiểu quy tắc này rồi!

May mà Nê Giác cũng coi như hiểu quy tắc. Anh ta vội cúi đầu nói với Hứa Hành: “Xin lỗi, hãy tha thứ cho sự vô lễ của ta.”

Tới nơi này mấy ngày, Hứa Hành đã dần dần quen với truyền thống nam đức tốt đẹp của nhóm thú đực nơi này. Cậu mỉm cười nói: “Không sao.” Tiếp theo, cậu vươn chân đá đá Báo Báo cả người khó chịu.

Tới phiên ngươi đấy.

Lúc này Báo Báo mới thu hồi lông xù, vẻ mặt vẫn không vui nói: “Hà Lí có ở nhà không? Chúng ta muốn nhờ cô ấy giúp một chút.”

Nê Giác gật gật đầu, xoay người rồi ra hiệu cho bọn họ đi theo.

·

Ở bộ lạc Hà Biên, giống cái có nhiều bạn đời giống đực sẽ cần nhóm giống đực xây nhà tranh riêng ở chung quanh chỗ ở của mình, cũng tiện cho việc bảo vệ sự an toàn cho cô ấy và đàn con.

Hà Lí đã có năm bạn đời giống đực. Bởi vậy, nơi ở của cô xem như được nhóm bạn đời bao vậy chặt chẽ. Những người khác muốn tìm cô thì phải nhắn nhủ qua giống đực mới được.

Hai người Hứa Hành đi theo phía sau Nê Giác, sau khi đi bộ hơn ba mươi mét thì mới đi đến nhà của Hà Lí. Đây là nơi giống cái sống một mình, là được các giống đực hợp sức dựng lên. Mỗi ngày sẽ có thú đực khác nhau tiến vào trong đó, làm bạn, hầu hạ cô.

Khi còn cách căn nhà hai mét, một con sói xám bước ra khỏi nhà. Anh ta báo với Hứa Hành, Hà Lí đang cho con bú, cho nên chỉ có thể để Hứa Hành đi vào.

Nghe được lời này, khuôn mặt của Hứa Hành thoáng chốc càng đỏ hơn —— cậu cũng không tiện vào đâu! Nhưng bọn họ cũng không thể ra ngoài quá lâu, sư tử con vẫn cần bọn họ mang sữa về nhà..

Cắn chặt răng, Hứa Hành cúi đầu hết mức có thể, cắm đầu đi vào trong nhà.

Giống với nhà tranh của Lâm Vũ, ánh sáng bên trong u ám. Nhưng trên sàn trải rất nhiều da thú, ngược lại trông nhiều hơn ở trong nhà của Lâm Vũ.

Hứa Hành muốn tìm chính chủ —— Hà Lí, đang trần trụi nửa người trên nằm nghiêng ở trên da thú cho con bú.

Hứa Hành trong lúc vô ý liếc mắt nhìn một cái, da gáy liền căng lên vì sợ hãi. Cậu chưa bao giờ biết người thú cho con bú sẽ là thế này. Chỉ thấy Hà Lí hóa nửa thú, mà nằm trong ngực cô lại là một con sói con.

Chỉ là nhìn bóng dáng, Hứa Hành có thể tưởng tượng được cảm giác răng nanh sắc nhọn cắn vào núʍ ѵú —— mẹ của nó sẽ đau đến thế nào chứ!

·

Giống như Lâm Vũ đã nói, Hà Lí là một giống cái vô cùng dịu dàng. Cho dù nghe được yêu cầu kỳ quái là Hứa Hành muốn xin sữa của cô để thúc đẩy lần phát dục thứ hai của mình, cô cũng không từ chối.

Nhận được rỗ mà Hứa Hành tự đan, cô cũng khen không dứt miệng, cảm thấy vật chứa này hết sức tiện dụng. Nhưng cô lại không có bất kỳ hứng thú gì với cẩu kỷ ở bên trong, dẫu sao thứ này không ngọt, còn có hạt nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Hứa Hành bỗng nhiên nảy ra một ý—— đúng vậy! Trước họp chợ, cậu có thể đan thêm nhiều rỗ để đổi muối nha! Không, không chỉ có rổ. Hắn còn có thể làm cái khác, những đồ vật không quá dễ thấy nhưng thực dụng.

Có lẽ là bởi vì cái này, trên đường trở về, Hứa Hành vừa ôm rổ ở trong lòng ngực, vừa cưỡi trên lưng con báo cười ngây ngô.

Bọn họ quay trở về theo con đường chính, hai bên thường xuyên xuất hiện nhà của người thú. Có một số người thú thích tụ tập, cho nên thường xuyên tụ tập ở bên đường, một bên làm sống, vừa làm việc vừa trò chuyện.

Lúc này, nhìn thấy Lâm Vũ chở giống cái tàn tật đi đến, toàn bộ bọn họ tò mò mà ngẩng đầu đánh giá.

Hứa Hành thoáng nhìn bọn họ. Cậu cũng không có chứng sợ giao tiếp xã hội, thấy bọn họ chỉ là đánh giá thì mỉm cười đáp lại để thể hiện thiện chí. Dẫu sao từ giờ trở đi cũng là người cùng một thôn, đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở tươi nụ cười nha.

Cậu còn thấy được con gấu to lấy lòng Lâm Na ở trong đám người. Hứa Hành cũng không có thành kiến gì với gã, cũng mỉm cười đối mặt.

Khuôn mặt gấu của gấu to nhìn chằm chằm cậu, thoạt nhìn không có cảm xúc gì.

·

Sữa mẹ đúng là đồ tốt.

Sau khi về đến nhà, Hứa Hành lập tức bảo Lâm Vũ quan sát tình huống của sư tử con. Hô hấp vẫn mỏng manh như trước.

Hứa Hành nghe xong thì trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra —— không có tiếp tục chuyển biến xấu, đối với bọn họ mà nói, chính là một tin tốt.

Vậy việc cậu cần làm tiếp theo là cho sư tử con ăn kim ngân và sữa mẹ.

Sau khi cây kim ngân được Hứa Hành rửa sạch thì cắt nát trên chảo đá, sau đó cho thêm nước vào rồi giã nhuyễn. Không qua một lát, nước liền thấm vào những thực vật đó.

Hứa Hành dùng mảnh áo sơ mi lọc cặn, lại bảo Lâm Vũ vắt mạnh mấy cái. Vậy là có được nước thuốc vô cùng đặc sệt, mùi thực vật càng nồng đậm hơn. Về phần tác dụng của thuốc, cậu thật sự không dám bảo đảm.

Giống như khi đút Vân Nam Bạch Dược trước đó, Hứa Hành sai Lâm Vũ bẻ miệng của sư tử. Nhưng lần này khác với lần trước, nước thuốc vừa tiến vào trong miệng sư tử con, đầu lưỡi của hắn liền mấp máy lên, nuốt từ từ nước thuốc xuống bụng.

Thấy tình cảnh như vậy, Hứa Hành tựa như được cô vũ. Cậu thật sự hy vọng bản thân có thể cứu sống sư tử con.

Nửa giờ sau khi cho uống thuốc, Hứa Hành lại xem mèo vẽ hổ, cho sư tử con uống sữa mẹ. Có lẽ là sư tử con thật sự đói bụng, lần này tần xuất mấp máy của đầu lưỡi nhanh hơn vừa rồi một chút.

Nửa rổ sữa, sư tử con cạn toàn bộ. Thấy cảnh như vậy, Hứa Hành càng thêm hy vọng. Mặc kệ là người hay động vật, chỉ cần còn có muốn ăn, còn có thể nuốt trôi cơm thì sẽ có thể tiếp tục sống sót.

Hứa Hành nghĩ: Ngày mai mình phải đi xin sữa sớm một chút, còn phải cho hắn thêm chút vitamin. sau khi ăn xong.

Ừm, một ý tưởng rất hay.

Đáng tiếc màn đêm buông xuống, Hứa Hành liền cảm giác như mình bị xe tải nghiền qua, cả người đều bắt đầu đau, đau đến không nâng nối tay.

Sở dĩ sẽ như vậy là vì vết bầm tím mô mềm do Lâm Na húc đến đã bắt đầu phát uy tác dụng rồi.

Còn có khi bị Lâm Vũ cᏂị©Ꮒ tàn nhẫn, eo vì làm lụng vất vả quá độ mà có chút nhức mỏi. Khi chữa trị cho sư tử con, lại phải cúi xuống làm việc với cường độ cao trong hơn một giờ đồng hồ. Vì thế vết thương chồng lên vết thương, hiện tại Hứa Hành chỉ cảm thấy eo của mình sắp đứt rồi.

Hứa Hành cả người không khoẻ mà nằm ở trên giường, trong lòng của cậu chỉ có một suy nghĩ —— lá ngải cứu! Mình cần phải tìm được lá ngải cứu!