Chương 36: Nguyên nhân sư tử đến xin nhận nuôi(1)

Đây là một giọng nói có chút quen tai, Hứa Hành lại không nghĩ ra cụ thể là giọng của ai. Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn lại, vừa thấy rõ khuôn mặt kia, trái tim liền đập nhanh mấy nhịp.

Sao lại thành bộ dạng thế này?

Hứa Hành nhận ra dã thú trước mặt, là sư tử trắng đã từng tới nhà tranh xin đồ ăn. Tạm biệt còn chưa đến ba ngày, chú sư tử này không chỉ vừa gầy vừa nhỏ hơn trước đó, nửa khuôn mặt cũng sắp rữa nát luôn rồi.

Không biết là muỗi, hay là ruồi, đều bay quanh đầu của hắn. Rõ ràng cách hơn 1 mét, mùi mủ hôi thối từ vết thương vẫn bay tới khiến cho người ta choáng váng.

“Sao lại thế này?” Hứa Hành vội đặt di động xuống đất, không e dè mà để sát vào một chút, cẩn thận xem xét vết thương trên mặt của sư tử.

Miệng vết thương là vết thương bị cào rách, ba vết lớn và một vết nhỏ, cảm giác như là bị động vật gì cào …… Móa! Cái này không phải là Lâm Vũ cào đấy chứ?

Hứa Hành vươn tay ra cách không đối chiếu khuôn mặt của sư tử một chút. Trước đó, cậu tình cờ đặt tay lên móng vuốt của Lâm Vũ một cái. Không ngờ “Nguyên tắc móng vuốt mèo ở trên” cũng thông dụng trong thế giới người thú. Khi cậu mới vừa đặt tay lên, Lâm Vũ liền rút móng vuốt ra đặt lại ở trên bàn tay của Hứa Hành. Bởi vậy, cậu biết móng vuốt Lâm Vũ lớn thế nào.

Hiện tại vừa so sánh, vết thương trên mặt của nhóc sư tử giống hệt như khoảng cách mà Lâm Vũ có thể cào khi mở móng ra.

Hứa Hành: “……” Cậu chậm rãi thu hồi tay, vẻ mặt khó chịu như ăn phải một trái chanh vừa chua vừa đắng.

Cậu bỗng nhiên có chút ấn tượng.

Trước đó Tư tế của nhóm người lưu lạc đến đây chính là vì điều tra rõ sự thật chuyện Lâm Vũ đánh cậu nhóc sư tử này. Lúc ấy cậu còn cảm thấy cậu nhóc sư tử này mạnh ghê, vậy mà còn giáng cho Lâm Vũ một đường vết thương dài như vậy.

Hiện tại xem ra, hình thể khác nhau không thể bù đắp rồi! Nhìn nửa khuôn mặt bị hủy này…… Nhưng mà, dựa theo tập quán của bộ, vết thương nghiêm trọng như vậy không phải nên tìm Tư tế chữa trị sao?

Hứa Hành có chút mờ mịt lại luống cuống mà nhìn sư tử con.Cậu nghe rõ vừa rồi sư tử con nói cái gì.

Nhận nuôi…… Nhưng bản thân cậu còn phải dựa vào Lâm Vũ nuôi, lấy vốn liếng gì đi nhận nuôi người thú khác đây?

Hứa Hành gần như không nghĩ ra được, cho nên định từ chối. Giống như việc cứu giúp mèo con. Cậu không có điều kiện và thực lực nhận nuôi, nhất thời não nóng lên đồng ý, cũng chỉ làm con mèo bị vứt bỏ lần nữa mà thôi.

Thỉnh thoảng cho thức ăn, cậu có thể làm được; nhưng nếu cho thức ăn lâu dài cũng như cho đối phương một hoàn cảnh yên ổn, cậu thật sự không có năng lực này.

Hứa Hành đang muốn mở miệng, sư tử con lại như đứng không vững, chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, sau đó chậm rãi bò đến bên chân cậu, thở dài một hơi. Hắn tựa như có chút không chịu nổi, đầu nghiêng đi, lông mi mỗi lúc một chớp chậm hơn.

Hô hấp của hắn nặng nề, hơi thở phà vào mu bàn chân của Hứa Hành. Nhiệt độ ngoài trời hiện tại ít nhất là 31-32 độ, Hứa Hành vẫn cảm thấy bàn chân nóng bừng trong nhiệt độ không dễ chịu như vậy.

Hứa Hành suy đoán có thể hắn bị sốt rồi. Vết thương thường bị nhiễm trùng mưng mủ, dẫn đến sốt cao là chuyện rất thường thấy. Nhưng vì tiến thêm một bước xác nhận, cậu vẫn đưa tay sờ đệm chân của sư tử con.

Mèo chỉ có thể tản nhiệt thông qua một số tuyến mồ hôi nhỏ trên bàn chân của chúng. Khi mèo bị sốt, đệm chân của nó sẽ nóng hơn bình thường

Hứa Hành cẩn thận đặt tay lên chân của sư tử con, cậu xin phép trước: “Ta sờ móng vuốt của ngươi, xem xem có phải ngươi bị sốt hay không. Nếu ngươi đồng ý thì lật móng vuốt qua nhé.”

Đầu sư tử con không nhúc nhích, như là không còn miếng sức để nhìn cậu, chỉ có cố gắng lật bàn chân lên.

Hứa Hành hạ tầm mắt xuống, vừa thấy đệm chân thì hít mạnh vào một hơi.

Đệm chân màu hồng!

Con sư tử này lại có đệm thịt màu hồng kìa!

Phải biết rằng con báo đáng yêu như Lâm Vũ đều là móng vuốt đen.

Hứa Hành là một người thích hút mèo có thâm niên, cậu thật sự rất thích đệm chân mèo màu hồng nhạt. Đặc biệt đệm chân của sư tử con còn dày như vậy, nói vậy sau khi lớn thành sư tử trưởng thành, đệm chân còn sẽ lớn hơn nữa, có thể bao kín cả bàn tay của Hứa Hành.

Đó sẽ là một cảnh tượng tuyệt vời biết bao!

Hứa Hành nghĩ đến cảnh tượng như vậy, cả người đều lên tinh thần. Cậu không thất thần nữa mà cắm thẳng ngón tay vào khe hở đệm thịt của sư tử. Đúng như cậu dự đoán, bên trong nóng kinh người.

Bị sốt rồi.

Nhưng nơi này không có kim hạ sốt, cậu nên hạ nhiệt độ cho sư tử con thế nào đây?

Đúng rồi, không phải Tư tế có năng lực chữa trị sao? Vậy cứ đưa sư tử con đến gặp Tư tế đi, thế mới là sự sắp xếp tốt nhất.

·

Hứa Hành nghĩ thông mấu chốt này thì cúi đầu hỏi: “Ngươi bị thương nặng như vậy, ta dẫn người đi tìm Tư tế chữa trị, được không?”

Sư tử con thở nặng nề: “Không, vô ích thôi…… bà ấy sẽ không cứu ta đâu……”

Hứa Hành không biết tại sao hắn lại nói như vậy. Dưới cái nhìn của cậu, nếu sư tử con lựa chọn muốn gia nhập với cậu, vậy thì có lẽ sẽ lựa chọn gia nhập bộ lạc Hà Biên.

Nếu gia nhập bộ lạc thì chính là người thú trong bộ lạc, sao Tư tế lại thấy chết mà không cứu với người nhà chứ?

Hứa Hành cúi người xuống, muốn bế sư tử con lên, lại phát hiện tuy con sư tử này nhỏ nhưng lại rất nặng cân. Cậu dùng hết sức bú mẹ cũng chỉ có thể nhích được một xíu.

Cậu chỉ đành phải quay đầu cầm lấy di động, sau đó chạy đi tìm Lâm Vũ đến giúp.

·

Hứa Hành chạy về nhà tranh, sau khi bỏ điện thoại vào ba lô thì mới đẩy tỉnh Lâm Vũ nằm ngủ hình chữ X ở trong ổ.

“Ưm ư——” Lâm Vũ bị lắc tỉnh, có hơi ngơ ngác. Hắn kéo giọng mũi, duỗi eo, sau đó liếʍ liếʍ chân rồi đưa đến trước mặt rửa mặt.

Dáng vẻ này đáng yêu cực kỳ, chỉ là Hứa Hành không có tâm trạng thưởng thức.

“Tỉnh tỉnh, thân ái! Ra……” Hứa Hành vỗ vỗ cánh tay Lâm Vũ, vốn định thúc giục đối phương rời giường.

Nhưng cậu lời nói còn chưa nói xong, Lâm Vũ lại “phụt” một cái hóa thành hình người, ngồi dậy. Hắn mở to mắt, nắm lấy bả vai của Hứa Hành, nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó di chuyển đến bên cổ cậu hít hít, vẻ mặt trở nên rất quái dị.

“Trên người của em có mùi thịt thối, còn có có mùi chẳng lành.” Lâm Vũ nghi hoặc nói, “Sao em lại bị dính mùi này?”

Hứa Hành không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ là xoay người, trở tay bắt lấy cánh tay rồi kéo hắn ra ngoài.

“Mau! Thân ái, mau đi cứu người!”

tuy rằng Lâm Vũ lờ mờ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Hứa Hành ra khỏi nhà tranh. Nhưng hắn khác với Hứa Hành. Thị lực của hắn rất tốt, gấp sáu lần con người, đương nhiên vừa đi ra ngoài liền có thể nhìn thấy rõ ràng con sư tử trắng đáng ghét đang nằm cách đó không xa.

Lâm Vũ lập tức đứng yên tại chỗ, mặc cho Hứa Hành có kéo thế nào cũng không kéo được.

Hứa Hành không khỏi nhíu mày quay đầu lại: “Ngươi làm sao vậy? Đi đi.”

“Không cứu hắn.” Lâm Vũ lắc đầu nói, “Trên người hắn có mùi sa đọa, là người thú điềm xấu.”

Điềm xấu?

Có ý gì?

Hứa Hành đầy mặt khó hiểu hỏi.

Trước đó Lâm Vũ nói truyền thuyết của Thành, chỉ là thử xem có phải bé giống cái đến từ vương tộc hay không. Hắn hoàn toàn không ngờ, bé giống cái lại thật sự không biết “Điềm xấu” là cái gì.

Trong lòng Lâm Vũ càng thêm phẫn nộ hơn. Hắn nguyền rủa đám người thú đã vứt bỏ bé giống cái. Bọn họ thế mà lại vứt bỏ một giống cái ngay đến thường thức cơ bản cũng không biết ở bìa rừng Hắc Ám như thế.

Thế này còn không phải là muốn gϊếŧ bé giống cái sao!

Lâm Vũ nghĩ đến cái “chân tướng” tàn khốc này, ánh mắt càng thêm thương tiếc mà nhìn Hứa Hành, nói ra ý nghĩa của “Điềm xấu”.

·