Chương 37: Nguyên nhân sư tử đến xin nhận nuôi(2)

Cái này có liên quan đến địa điểm xuất hiện của Hứa Hành—— khu rừng Hắc Ám. Một nơi mà mọi người thú đều né rất xa, chỉ có những lời động vật ăn cỏ như trâu rừng mới kiếm ăn ở mảnh đất giáp ranh khu vực cấm kỵ này.

Phía trước, Lâm Vũ từng giới thiệu qua các loại Thần với bé giống cái, từng nói Thần ở thế giới này được che thành hai phe, ánh sáng và bóng tối.

Nếu nói, Vương Thành và các bộ lạc là thuộc phe thần ánh sáng, che chở cho người trong địa bàn của mình, khu rừng Hắc Ám chính là sào huyệt của Thần bên phe bóng tối.

Những thú tính kia dần dần chiến thắng nhân tính, cuối cùng bị thần bên phe bóng tối dụ dỗ, hoàn toàn biến thành người thú dã thú ẩn núp ở bên trong khu rừng Hắc Ám.

Trước khi bọn họ hoàn toàn không thể biến thành hình dạng con người thì sẽ có một khoảng thời gian, trên người bọn họ sẽ tản ra một luồng khí không lành. Đây là chứng cứ Thần bên phe bóng tối đang xâm chiếm linh hồn của hắn.

Không phải không có bộ lạc từng thử kéo những thú nhân này về bên phe ánh sáng. Chỉ là sự dụ dỗ của các vị thần bên phe bóng tối có phần quá mạnh mẽ. Nó sẽ dần dần bóp méo tâm trí của người thú, hoàn toàn kích hoạt thú tính của bọn họ, làm cho sa đọa, cho đến khi biến thành dã thú từ đầu đến đuôi. Đến lúc đó, gϊếŧ chóc và hủy diệt mới là bản năng của bọn họ.

Cũng may sức mạnh của các vị thần bóng tối chỉ bị ảnh hưởng bởi mặt trăng. Khi ánh trăng dần dần biến tròn, sức mạnh của Thần bên phe bóng tối sẽ càng ngày càng mạnh, thậm chí áp đảo sức mạnh của các vị thần ánh sáng.

Bởi vậy, vào đêm trăng tròn, bọn họ kiểu gì cũng sẽ thúc đẩy đám người thú đã biến thành dã thú lao ra khỏi khu rừng Hắc Ám, đánh úp các người thú mà chúng nhìn thấy.

Bởi vậy, bóng tối và ánh sáng không đội trời chung với nhau. Trong góc nhìn của các vị thần bóng tố, người thú không xứng làm người, chỉ xứng tiếp tục làm dã thú, tiếp tục dãi nắng dầm mưa, tiếp tục ăn tươi nuốt sống.

Cũng là nguyên nhân này, không có bộ lạc chứa chấp người thú dính hơi thở không lành. Có bộ lạc thậm chí còn gϊếŧ cả người thú đó trước, để bọn họ không cơ hội biến thành nô ɭệ của thần bóng tối.

Nghe được Lâm Vũ giải thích, Hứa Hành lúc này mới hiểu tại sao sư tử con lại nói “Vô dụng thôi”.

“Thật sự đều sẽ sa đọa sao?” Trong đầu Hứa Hành nhớ đến dáng vẻ đáng thương vào đệm thịt màu hồng của sư tử con, thực sự có chút thương tiếc.

Nghe thấy câu hỏi này, Lâm Vũ không trả lời ngay.

Hứa Hành lập tức cảm thấy có hy vọng.

Quả thực, sau năm sáu giây, Lâm Vũ nhíu mày nói: “Ở gần bộ lạc có một tên thú nhân tộc rắn, cũng là bị bộ lạc đuổi ra. Nghe nói hắn từng nhiễm khí không lành, nhưng hắn không bị mất nhân tính.”

“Cho nên, không phải mỗi một người thú nhiễm khí không lành đều sẽ……” Hứa Hành bỗng chốc dừng lại. Cậu ý thức được một vấn đề —— con sư tử con biết rõ bản thân có thể sẽ sa đọa thanh dã thú, cũng biết rõ loại người thú này không được phép tồn tại trong bộ lạc nhưng lại xin cậu nhận nuôi, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Hứa Hành lập tức buông lỏng tay của Lâm Vũ, sau đi về hướng của sư tử con. Cậu không muốn sư tử con nghĩ lầm cậu là kiểu coi tiền như rác bởi vì mấy hành động có ý tốt của mình.

“Này!” Hứa Hành trên cao nhìn xuống, nhìn sư tử con đang nằm trên mặt đất thở thoi thóp ‘hô hô‘, lớn tiếng chất vấn nói, “Ngươi biết rõ mình nhiễm khí điềm xấu, tại sao ngươi còn muốn cho ta nhận nuôi ngươi?”

Sư tử con cố gắng mở con mắt còn hoàn chỉnh còn lạo. Con mắt kia tràn đầy đau thương, đau khổ và vài phần không cam lòng. Hắn hé miệng, lại liên tục thở hổn hển mấy hơi, mới giọng nói mỏng manh mà đáp: “Vì, bởi vì…… Ta cứu ngươi……”

“Cái gì?” Hứa Hành nhíu chặt mày. Cậu không nhớ mình đã được sư tử con cứu khi nào.

“Cô, cô ta…… khi giống cái kia húc đến…… Là, là ta đâm vào cô ta……” Sư tử gian nan mà trả lời những lời này.

Hắn nói như vậy, Hứa Hành nháy mắt có ấn tượng. Nhưng trong ấn tượng cậu là một bóng dáng màu trắng to lớn hơn, mà không phải hiện tại bóng dáng…… gầy yếu như hiện tại.

Lâm Vũ vẫn luôn đi theo phía sau Hứa Hành, tự nhiên nghe được sư tử trắng trả lời. Hắn thấy bé giống cái lộ vẻ kinh ngạc, thoạt nhìn là không tin lời của sư tử trắng, hắn chỉ có thể khó chịu nói: “Hắn sẽ biến lớn. Nữ thần rừng không giao cho thuộc tính, mà là năng lực Thần. Năng lực Thần của hắn là biến lớn nhỏ.”

Lâm Vũ thật sự rất không muốn giải thích giùm sư tử sắp tắt thở, nhưng hắn càng không muốn sau khi bé giống cái biết chân tướng lại cảm thấy thất vọng hành động giấu diếm của mình.

“Ngày hôm qua, ta đúng là ngửi thấy mùi của hắn.” Lâm Vũ chỉ về hướng khu vực cạnh nhà, “Mùi chỗ đó là nồng nhất.”

Hứa Hành nhìn theo ngón tay của Lâm Vũ. Cậu nhất thời khϊếp sợ đến mím chặt môi. Khu vực đó đúng là nơi bóng dáng màu trắng biến mất.

Chỉ một thoáng, Hứa Hành rối rắm lên.

Dựa theo sự thật, mặc kệ lúc đó sư tử có ý định gì, hắn đúng là đã cứu mình. Nhưng vấn đề là, bây giờ cậu không năng lực cứu sư tử con!

Hắn chỉ là người bình thường làm vật lý trị liệu, không phải bác sĩ ngoại khoa, nơi này cũng đang thiếu thuốc điều trị..

Sư tử trắng như là nhìn ra Hứa Hành rối rắm. Hắn chống một hơi cuối cùng, suy yếu nói: “Xin, xin ngươi…… cứu ta…… ta, ta thấy được, ngươi sáng lên…… Chỉ có thần mới có thể phát ra ánh sáng…… Ngươi, ngươi nhất định là có thể, có thể cứu ta…… thần của ta……”

Nói tới đây, sư tử con như là cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, nghiêng đầu ngất đi.

Mà Hứa Hành nghe được những lời này, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy đau lòng. Cậu hiểu ý của sư tử con. Đứa nhỏ ngốc này nhất định là đã thấy được ánh sáng của màn hình di động, cho nên nhận nhầm cậu là Thần, hơn nữa còn có thể cứu được mình, cho nên mới đến xin cậu cứu mình……

Cậu nên cứu không?

Con sư tử trắng này vẫn muốn tiếp tục sống.

·

Hứa Hành hít sâu một hơi. Mùi hôi nồng nặc trong không khí không tan đi. Nhìn dáng vẻ sư tử con bị thương vô cùng nghiêm trọng. Vết thương này đặt ở xã hội hiện đại còn phải tốn rất nhiều sức lực, huống chi nơi này là xã hội nguyên thuỷ không có gì cả.

Hứa Hành hoàn toàn không có năng lực cứu hắn. Nhưng nếu cậu mặc kệ thì sao có thể yên lòng đây?

Đây chính là một đứa nhỏ đã cứu mạng mình!

Đúng rồi, con mẹ nó, đây cũng là một mạng người đấy.

Hứa Hành trở về nhà tranh. Chừng nào cậu vẫn là một con người, cậu không thể nào thờ ơ được!

Điều duy nhất bây giờ Hứa Hành cần nghĩ là cứu bằng cách nào. Cậu nhớ một bài thuốc trị ngoại thương phát sốt có thêm vị thuốc sài hồ.

Thêm vị là chỉ trên cơ sở phương thuốc ban đầu, thêm vào thuốc Đông y cùng vị. Mà sài hồ, cậu vừa lúc thấy được!

Với điều kiện chữa bệnh hiện tại, chắc chắn không có cách nào ngoài phối trộn dựa theo đơn thuốc, nhưng Hứa Hành có thể thu thập được một chút sài hồ, ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa. Đồng thời, hoàng kỳ bổ tì (lá lách), có tác dụng bổ máu, loại bỏ độc tố và mủ, làm se vết loét, có thể phối với sài hồ có tác dụng khử trùng rất tốt.

Nhưng so với thuốc tây, hầu hết Đông y đều có nhược điểm, đó là tác dụng chậm.

Vậy thì cậu chỉ có thể dùng chiêu tàn nhẫn một chút.