Chương 20: Tuy Báo Báo nhát nhưng vẫn đối mặt với sợ hãi

Bản năng của sinh vật là sinh sản.

Đây là thứ được khắc sâu vào DNA của mọi loài. Ngay cả hầu hết con người tự nhận là giống loài có trí thông minh cao, cũng không thể cưỡng lại bản năng này, coi đó như một sứ mệnh nhất định phải hoàn thành trong đời.

Một khi không thể hoàn thành, cho dù trong tay có núi vàng núi bạc, cho dù có quyền thế ngất trời thì vẫn là kẻ thất bại, là loser.

Bởi vậy, đối với ‘’sự sỉ nhục không thể sinh con” của các người thú, Hứa Hành không hề tức giận, thậm chí cảm thấy buồn cười. Sao nhóm người thú này có hơi giống mấy bác trai bác gái hay ngồi dưới gốc đa đầu thôn khi còn bé ấy nhỉ—— cái miệng làm cho người ta ghét, trên thực tế lại không có ý xấu.

Không ngờ, Báo Báo còn tức giùm cậu, còn tức đến muốn nhào lên cắn người luôn.

Hứa Hành vội vàng ngồi xổm xuống, vòng tay qua cổ của Báo Báo trấn an nói: “Đừng nóng giận, bọn họ cũng nói thật mà.”

…… Có lẽ là nói thật.

Hứa Hành không dám xác định. Lần cậu kiểm tra sức khoẻ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© chính là năm 18 tuổi. Lúc ấy mẹ tích góp được chút tiền, muốn cậu đi làm kiểm tra, xem xem muốn biến cậu thành người bình thường thì cần phải tích góp bao nhiêu tiền.

Hứa Hành liền khuyên mẹ cũng đi kiểm tra một chút, khám xem tại sao mẹ cứ luôn tiêu chảy, chóng mặt như thế.

Kết quả cuối cùng tiền tích góp đều khám bệnh cho mẹ.

Có điều, Hứa Hành vẫn lấy báo cáo khám sức khỏe của mình ra đọc đi đọc lại rất nhiều lần, cho nên kết quả khám sức khỏe đã in sâu vào đầu. Cậu nhiên nhớ rõ chẩn đoán của bác sĩ về sự phát triển của tử ©υиɠ—— tử ©υиɠ chậm phát triển.

Chậm phát triển, có thể nghĩa là có khả năng cao không thể sinh con đi.

Hứa Hành không muốn mang lại hy vọng cho Lâm Vũ, sau đó lại thất vọng. Cậu dứt khoác cắt đứt mong muốn này của Lâm Vũ ngay từ đầu.

Mà Lâm Vũ cũng giống như lúc trước, hoàn toàn không chê, chỉ “ục ục” xoay đầu tới, dùng sức mà cọ ngực và gáy của cậu.

Sự an ủi này rất có tác dụng, khiến cho tâm trạng của Hứa Hành cực kỳ tốt!

Nếu không phải địa điểm không đúng, cậu quả thực muốn đôi tay vuốt lỗ tai của báo, đẩy chúng ra sau đầu, sau đó hung hăng hôn lên mặt của Báo Báo.

Hứa Hành vội vàng đứng lên, kiềm chế ham muốn hôn miệng mèo lớn đến mức sưng tấy. Cậu quay đầu lại nhìn về phía nhóm người thú ở bờ sông. Có lẽ là sự uy hϊếp của Lâm Vũ có tác dụng, các người thú đã ai đi làm việc nấy rồi.

Cho dù vẫn còn một số tầm mắt dính ở trên người của Hứa Hành, cũng không phải sỉ nhục, mà là tò mò.

Hứa Hành tạm thời còn chưa muốn tiếp xúc nhiều với các người thú. Cậu vỗ vỗ đầu của Lâm Vũ, ý bảo đối phương đi theo chính mình.

·

Bộ lạc Hà Biên thuộc về bộ lạc cỡ trung, cả bộ lạc có khoảng sáu bảy trăm người, trong đó gần bốn phần năm là giống đực.

Hiện tại, hầu hết giống đực đều đi ra ngoài thu thập. Giống cái tụ tập ở bờ sông rửa chế da thú, chỉ có hơn 70 người. Tuy là như thế, sự hiện diện của nhiều giống cái ở độ tuổi sinh đẻ cũng đã đủ khiến cho các người thú ở bộ lạc khác phải đỏ mắt.

Thực ra, tỉ lệ đực - cái của các người thú còn nhỏ tuổi, cũng không có khoa trương như khi trưởng thành. Là vì giống cái không thể hóa thú, khi đối mặt với nguy hiểm thì càng không linh hoạt mạnh mẽ bằng giống đực, điều này khiến giống cái có tỷ lệ tử vong cao hơn nhiều so với giống đực.

Cuối cùng thúc đẩy người thú vào kết cấu gia đình một cái nhiều đực.

Chỉ là, Hứa Hành nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này, trên mặt hoàn toàn không có phản ứng gì đặc biệt. Trong góc nhìn của cậu, một show truyền hình nào đó còn có thể tìm ra được 101 ứng viên. Cái này có hơn 70 thôi…… nhiều gì chứ?

Lâm Vũ còn đang quan sát Hứa Hành. Hắn thấy Hứa Hành nhìn thấy nhiều giống cái như vậy, lại không hề không dao động chút nào thì càng thêm nhận định —— đây là giống cái từng gặp qua việc đời đến từ Vương Thành.

Vì thế, hắn lại rủa xả một trận ở trong lòng, đám giống đực vương tộc đúng là cái đồ rác rưởi vô vị.

Lúc trước Lâm Vũ còn hơi hướng đến vương tộc, hiện tại chỉ còn lại có chán ghét. Hắn chạy chậm vài bước, cọ chân của Hứa Hành, sau đó đi đến phía trước dẫn đường, cái đuôi dựng thẳng lên, chóp đuôi lắc lư, là dáng vẻ kiêu ngạo.

·

Hứa Hành không biết gì, dưới sự dẫn dắt của con báo, cậu đi dọc theo bờ sông chưa đến mười phút thì đã gặp phải hàng trăm loại động vật hoang dã.

Hà mã, tê giác, sư tử, con báo…… Nếu không phải trên cổ mấy con thú này đều có treo da thú, Hứa Hành thật sự cảm thấy mình đã đi đến vườn quốc gia Serengeti rồi.

Từ từ, không phải khí hậu nơi này cũng giống Châu Phi đấy chứ?

Dựa theo sự hiểu biết của Hứa Hành, nhiều khu vực ở Châu Phi được chia thành mùa khô và mùa mưa. Thường thì sẽ hạn hán, thiếu nước vào mùa khô, mưa lớn liên tục vào mùa mưa. Nghĩ đến căn nhà tranh của Lâm Vũ, Hứa Hành thật sự lo lắng không biết nó có trụ được qua mùa mưa hay không.

Lâm Vũ hỏi gì đáp nấy. Tuy rằng hắn không biết “Khí hậu” là cái gì, nhưng hắn biết nóng lạnh.

Theo cách nói của Lâm Vũ, nơi này vẫn chia ra bốn mùa. Mùa xuân vạn vật sống lại, mùa hạ nóng nực mưa nhiều, mùa thu cỏ cây khô vàng, nhưng trái cây treo đầy trên cành, còn mùa đông là tuyết bay đầy trời, rất khó ra ngoài kiếm ăn.

Hứa Hành vội hỏi: “Hiện tại là mùa gì?”

“Đầu thu.” Lâm Vũ nói, “Qua thêm một khoảng thời gian, dê sừng và ngựa cỏ sẽ bắt đầu di cư. Cho nên trước ngày hôm nay, chúng ta vẫn luôn săn thú. Cần nhiều thịt để làm thịt khô qua mùa đông, còn phải đổi muối.”

Hứa Hành có chút nghi hoặc: “Chúng ta không di cư sao?”

Lâm Vũ tựa như bị câu hỏi của Hứa Hành làm cho có chút lờ mờ. Hắn ngừng hai giây, mới lắc đầu nói: “Không di cư. Nếu rời Vương Thành quá xa, sự liên kết của Tư tế và Thần sẽ bị yếu đi. Không có thần lực chống đỡ, chúng ta rất khó sống sót.”

Hứa Hành hiểu rồi—— bọn họ không thể rời khỏi wifi của Thần.

Làm rõ chuyện khí hậu, trước mặt Hứa Hành liền xuất hiện một đề khó mới—— qua mùa đông kiểu gì đây?

Nhà tranh lọt gió, ổ cỏ cũng khó giữ được ấm, mùa đông còn không có đồ ăn.

Hứa Hành nghĩ như vậy một chút thì lại lòi ra thêm nhiều vấn đề. Nhưng mà, vẫn là tìm cây tinh bột và đá phiến trước rồi tính.

·

Dưới sự bảo vệ của con báo, trong chốc lát nhào qua nghiền nát mấy cây đâm người, trong chốc lát lại lao ra đuổi rắn, cuối cùng Hứa Hành mới tìm được phiến thích hợp trên bãi sông gần một ngàn mét. Cậu ngồi xổm xuống xem xét chất liệu này. Kết cấu của đá có phần giống đá cẩm thạch, khi đánh sẽ vang lên tiếng nặng nề, là loại đá có kết cấu tương đối ổn định, hẳn là có thể chịu được lửa cháy hừng hực.

Hứa Hành lập tức ôm nó lên, úp ngược ở trên lưng con báo, sau đó leo lên lưng của Báo Báo, chuẩn bị trở về.

Cho dù có thêm tảng đá, Lâm Vũ vẫn cảm thấy nhẹ hều. Hắn chỉ là tò mò: “Tại sao phải nhặt đá?”

Hứa Hành không biết giải thích thế nào, chỉ nói: “Sau này ngươi sẽ biết.”

Có xe thể thao hiệu Jaguar hệ nguyên thủy ở đây, Hứa Hành chỉ đi một lát thì đã về đến bộ lạc. Trải qua một phen lăn lộn như vậy, bụng của cậu đã đói đến sắp dán vào lưng rồi, còn phát ra tạp âm “ọt ọt” nữa.

Lâm Vũ nhất định là nghe thấy được. Sau khi hắn buông Hứa Hành ra thì liền vọt vào rừng rậm. Chỉ hai phút thì đã trở về.

Lâm Vũ ngậm một con thỏ, đặt ở trước mặt Hứa Hành, khuôn mặt tràn đầy chờ mong mà nhìn cậu, như là đang nói: Biết ngươi đói bụng, ăn nhanh đi.

Thịt thỏ?

Hứa Hành liếʍ liếʍ môi, cơn thèm khiến cho cậu quyết định khoang làm bệ bếp đã.

·

Hứa Hành chỉ huy Lâm Vũ đi nhặt củi khô và lá khô. Cậu vùi ở bên cạnh nhà tranh, nhanh chóng lột da thỏ, móc nội tạng, sau đó dùng nước cẩu kỷ rửa sạch.

Chờ khi Lâm Vũ trở về, Hứa Hành đôi mắt tỏa sáng hỏi: “Nghe nói ngươi có muối hở?”

Muối là một trong những vật dụng mùa đông quan trọng nhất của bộ lạc.

Ngày thường, các người thú uống máu hoặc liếʍ đá để lấy muối. Nhưng mùa đông, hầu hết các người thú chỉ có thể ăn thịt khô, đá bị vùi trong tuyết dày, muốn liếʍ cũng không được. Vì thế, muối đã trở thành thứ không thể thiếu để bọn họ có thể bổ sung đủ lượng muối vào mùa đông.

Chỉ có tộc biển, mấy bộ lạc lớn và Vương Thành mới có thể sản xuất muối, trong đó tộc biển có sản lượng cao nhất, nhưng vì tổng sản lượng khan hiếm nên giá thành đắt đỏ.

Lâm Vũ mới thành niên mấy tháng, hoàn toàn chưa kịp đổi muối. Tù trưởng và Tư tế là người cất giữ muối ở trong bộ lạc. Nhưng đó là vật tư quan trọng phân phối cho các người thú có năng lực yếu hơn, trợ giúp bọn họ vượt qua mùa đông.

Chính là, bé giống cái có yêu cầu, Lâm Vũ có thể nói không sao?

Chỉ qua một lát, Lâm Vũ đến chỗ Tư tế xin một ít muối, là dùng lá cây đựng đầy. Hắn cẩn thận mà nâng ở lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Hứa Hành.

Hứa Hành đang gọt một thanh gỗ theo bản năng liếc mắt một cái, trong đầu lập tức xuất hiện sự mơ hồ về mặt nhận thức.

—— đây là muối?

Chỉ thấy một lượng nhỏ các hạt màu vàng đen chất đống trong lá, trông giống như không thể ăn được.

Hứa Hành chấm một ngón tay vào rồi đưa lên miệng nếm thử.

Thoáng chốc, toàn bộ khoang miệng đều trở nên vừa đắng vừa mặn.

“Phi! Phi!” Hứa Hành phun cũng không kịp, Lâm Vũ sợ tới mức cho rằng mình lấy nhầm đồ rồi, hại bé giống cái trúng độc. Hắn cuống quít liền phải duỗi tay muốn moi cổ họng của Hứa Hành—— thúc nôn.

Hứa Hành vô lực mà đẩy tay hắn ra, khi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng đỡ được một chút, cũng càng hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình.

Nơi này là xã hội nguyên thuỷ, đương nhiên sẽ không có muối gia công. Nhìn vào chất lượng của muối, rất rõ ràng cũng không phải đã trải qua gia công, mà là các người thú thu thập sau khi kết tinh tự nhiên.

Trách không được Lâm Vũ chỉ có một chút như vậy.

Nhưng hắn vẫn bằng lòng lấy ra.

Nghĩ vậy chút, Hứa Hành không khỏi trìu mến mà nhìn Lâm Vũ, khi nét mặt của đối phương có chút mờ mịt lại nôn nóng, thò lại gần hôn lên mặt của hắ.

“Cảm ơn ngươi.” Hứa Hành nói.

Lâm Vũ hưng phấn đến mức đồng tử thoáng chốc biến thành tròn xoe. Hắn cũng học dáng vẻ của Hứa Hành, quay đầu hôn Hứa Hành. Chỉ là động tác trúc trắc, hôn đến một nửa thì liền duỗi đầu lưỡi ra, bắt đầu liếʍ láp như dã thú để thể hiện sự thân mật.

Hứa Hành cười né tránh đầu lưỡi của hắn, vê vê hạt muối rồi bỏ sang một bên. Sau đó, cậu cầm con thỏ đã xiên xong qua, ra hiệu cho Lâm Vũ cầm giúp cậu.

Lâm Vũ ngoan ngoãn tiếp nhận, tràn ngập tò mò với chuyện Hứa Hành đang làm.

Trước đó, Hứa Hành đã đốt lửa xong. Thấy Lâm Vũ đang tập trung mà nhìn bên này, cậu liền cười nói: “Cho ngươi xem ảo thuật này.” Dứt lời, một tiếng “cạch” vang lên, một ngọn lửa nhỏ liếʍ lá khô, lập tức cháy bùng lên.

Đây là ảo thuật của Hứa Hành—— nhóm lửa.

Nhưng mà, ngoài dự đoán của Hứa Hành chính là khi ngọn lửa bắt đầu bùng lên, một con thỏ bị lột da ra sức dập mạnh trên đống lửa, dập tắt ngọn lửa vừa mới bùng lên ngay lập tức.

Hứa Hành: “……” Hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Hóa ra là Lâm Vũ đang dùng sức dập lửa. Hắn dập một cái là tắt, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ sợ hãi, dùng con thỏ đập thêm mấy phát thì mới dừng tay.

Con thỏ đáng thương trải qua mấy phát dập mạnh như thế thì đã biến thành một đống thịt mềm.

Lâm Vũ bỏ đống thịt này, nhào đến ôm Hứa Hành cách xa đống lửa 5 mét. Hắn dùng giọng sợ hãi nói: “Đáng sợ quá! Đừng chơi lửa, nó sẽ làm ngươi bị thương đấy!”

Hứa Hành há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không giải thích, ôm lại Lâm Vũ đang sợ tới mức cả người phát run.

Lần này không phải vấn đề của Lâm Vũ, là vấn đề của cậu.

Là cậu quên mất các loài động vật đều sợ lửa.