“Người trẻ tuổi, có thể nói với ta, tại sao ngươi không xác nhận với giống cái của ngươi không?” Tư tế vừa hỏi chuyện, vừa sử dụng một trong cái các năng lực của Tư tế “Nữ thần rừng”—— chữa trị.
Chỉ là sau khi bộ lạc bị nước lũ cuốn đi, không có tế đàn, năng lực của bà đã không mạnh như trước. Vả lại, bản thân chữa trị cũng chỉ có thể chữa được một chút vết thương ngoài da, bà không thể chữa khỏi những vết thương xương gân nghiêm trọng, hoặc là những bệnh ảnh hưởng đến nội tạng.
Tuy vết thương của Lâm Vũ sâu đến mức có thể thấy cả xương, trong thế giới người thú, vết thương như vậy đều được thống nhất phân loại là “Ngoại thương”.
Dưới sự chữa trị của Tư tế, miệng vết thương khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, một khi hắn cử động quá mjanh, miệng vết thương vẫn sẽ bị hở ra.
Làm người thú, Lâm Vũ tôn kính mỗi một vị Tư tế. Bởi vậy, hắn nói ra sự thật,nói hết toàn bộ những gì mình phát hiện được.
Nghe hắn miêu tả, dân lưu lạc có không ít người nhỏ giọng đồng ý với cách làm của Lâm Vũ. Bọn họ sớm biết Lạc Diên lừa đồ của giống cái. Cái này cũng có thể lừa rồi, cách cướp còn có thể xa hơn sao?
Tai của các người thú rất thính, Lạc Diên bị thương nội tạng, cũng không phải là lỗ tai. Hắn đương nhiên nghe được mấy người trong tộc đồng ý với Lâm Vũ, thuận tiện mang ra khinh thường.
Trong lúc nhất thời, sư tử con cuộn tròn thân thể càng chặt hơn.
Hắn thật sự đã rất cố gắng!
Tại sao có nhiều người trong đám người này không công nhận hắn như thế? Là tại vì hắn sinh ra có màu khác sao? Cho nên, mọi người trong nhà mới xem hắn như khác loài àm vứt bỏ hắn, làm hắn biến thành bộ dạng như hiện giờ?
Rõ ràng là lỗi của người đã bỏ rơi hắn, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Lạc Diên, bọn họ lại nói: Nhìn đi! Ta đoán đúng rồi thấy chưa. Hắn chỉ là một tên xấu xa mang đến tai họa mà thôi!
Chỉ có Tư tế quan tâm hắn, nhưng bà đã rất già rồi.
Theo Lâm Vũ kể lại càng ngày càng nhiều, sư tử con mới bắt đầu còn có thể phản bác vài câu, cuối cùng chỉ cuộn tròn thành một cục, khuôn mặt sư tử tràn đầy vẻ đau buồn và tủi thân.
Tư tế nghe xong lại khác với những người trong tộc, bà càng thêm xác định Lạc Diên không có cướp đồ gì cả. Bà bảo Lâm Vũ, nói: “Người trẻ tuổi, có thể dẫn ta đến ổ của ngươi không? Có lẽ ta có thể giao tiếp với giống cái của ngươi.”
Lâm Vũ quay đầu liếc mắt nhìn sư tử con một cái, biết chuyện này không rõ ràng, hắn sẽ không thể nào tiếp tục trừng phạt nó. Hắn đơn giản vung cái đuôi, sau đó quay đầu dẫn đường ở phía trước.
·
Hứa Hành đang bện dây. Sau khi cậu cởi sạch quần áo thì cũng không thể vẫn luôn trần trụi như vậy được. Vừa lúc, trong ổ của báo có mấy mảnh da thú, Hứa Hành liền suy nghĩ cắt mấy mảnh vải áo sơ mi rồi bện thành mấy sợi dây, sửa da thú thành áo ngắn và váy để mặc.
Cậu cũng muốn làm quần lắm, nhưng mà cậu không làm được!
Khi Hứa Hành đang đang bện, con báo đã trở lại một chuyến…… Động tác hết sức cổ quái, Hứa Hành nhìn mà không hiểu được cái gì hết ráo.
Con báo đầu tiên là thò đến nhìn vải của cậu, lại cúi người ngửi cậu, tiếp theo biến thành con báo nằm sấp xuống đất ngửi cái hột kia, cuối cùng đột nhiên lao ra ngoài.
Cả một quá trình không thể nào hiểu được, Hứa Hành nhìn đến nửa ngày chưa phản ứng lại.
Hắn làm gì thế?
Mang thắc mắc như vậy ở trong đầu, đồng tác trên tay của Hứa Hành vẫn không ngừng, tiếp tục bện mấy mảnh vải sơ mi thành sợi dây. Bên ngoài thời tiết vừa lúc, mặt trời hết sức nóng bỏng, làm cho trong nhà cũng không tính là mát mẻ. Bây giờ cậu cởi sạch sẽ, chỉ dùng một mảnh da thú che chỗ riêng tư, ngược lại cũng vừa lúc.
Không bao lâu, khi Hứa Hành muốn móc con dao găm Thụy Sĩ từ ba lô ra, cắt vài lỗ nhỏ trên da thú thì có hai cái bóng kéo dài bởi ánh mặt trời xuất hiện dưới chân cậu.
Hứa Hành vội cất ba lô đi, ngẩng đầu lên nhìn.
Là con báo vừa mới rời đi, cùng một người có khuôn mặt già nua.
Trên khuôn mặt bà cụ có xăm đầy những hình vẽ kỳ quái, như là ký hiệu cổ quái, nhưng đôi mắt của bà rất thân thiết, hiền từ. Khi Hứa Hành chạm mắt với bà, sự đề phòng ở trong lòng lập tức biến mất.
Bà cụ chậm rãi đi đến trước mặt cậu, nói với cậu một câu rất dài. Tuy rằng Hứa Hành nghe không hiểu, nhưng cậu cảm thấy có lẽ không phải là một câu không tốt gì.
Sau khi cậu im lặng một lát, lắc đầu, đáp lại bằng ngôn ngữ của mình: “Xin lỗi, tôi không biết bà đang nói cái gì.”
Nghe được phát âm của cậu, bà cụ sửng sốt một cái, ngay sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt tay lên trán của cậu.
Giống như vị Tư tế xinh đẹp trong bộ lạc, một giọng nói hiền từ vang lên trong đầu của cuậ: “Ồ, người thú giống cái đáng thương, ngươi không thuộc về bình nguyên Salem, đúng không?”
Bình nguyên Salem?
Hứa Hành chưa từng nghe qua, cậu đương nhiên lắc đầu, xem như câu trả lời.
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Thảo nào ngươi không hiểu tiếng địa phương Salem. Vậy ngươi có đồng ý nghe hiểu cũng như sử dụng ngôn ngữ của chúng ta không?”
Ngôn ngữ là vấn đề nan giải số một mà Hứa Hành gặp phải. Cậu đương nhiên bằng lòng nghe hiểu cũng như sử dụng rồi, nếu không sao cậu sống được ở nơi này chứ?
Hứa Hành gật đầu lia lịa, trong ánh mắt nhìn về phía bà cậu còn ẩn chứa mất phần kinh ngạc, đồng thời dùng ánh mắt khẳng định nhìn về phía con báo lớn.
Cậu nghĩ thầm: Con báo lớn này giỏi thật! Còn biết tìm thầy dạy ngôn ngữ cho cậu nữa.
Nhưng mà, một màn kế tiếp lại khiến Hứa Hành cảm thấy —— thần kỳ.
Cụ già đứng trước mặt cậu hơi mỉm cười, tiếp theo, trong đầu cậu vang lên một âm thanh rất khó tả, có thể là tiếng nước nhỏ giọt trên đá, cũng có thể là tiếng gió thổi qua ngọn cây, hoặc là cây non chui ra khỏi lòng đất…… đủ loại âm thanh có thể nghe thấy trong rừng, dường như hòa quyện thành một âm thanh, phát ra một tiếng "bùm" nhỏ ở trong đầu của cậu.
Mà càng khiến cho Hứa Hành kinh ngạc chính là, âm thanh của thế giới trở nên khác biệt. Âm thanh ban đầu giống như tiếng gầm của dã thú đã biến thành tiếng hai người đàn ông đang lớn tiếng cãi nhau.
“Ngươi không xứng với Lâm Na!”
“Là ngươi không xứng mới đúng!”
……
Hứa Hành: “……” Hắn đây là được người thần bí trao cho sức mạnh, bỗng nhiên có thể nghe được ngôn ngữ của thế giới khác sao?
Có lẽ là vì vẻ mặt của Hứa Hành mức nghiêm túc, Lâm Vũ lo lắng mà thò qua, cái đầu báo cực lớn gác trên đầu gối của cậu, nâng mí mắt chất vấn cụ Tư tế: “Bà làm gì y thế? Sao sắc mặt của y lại khó coi như thế?”
Dứt lời, con báo dùng đầu cọ chân của cậu, trong mắt đều là quan tâm.
Lúc này Hứa Hành mới phản ứng lại, đặt tay đặt lên trán của con báo, dùng giọng điệu chưa tin lắm nói: “Ta không sao.”
Trời mợ ——
Hứa Hành vừa nói xong, bản thân cũng bị hết hồn. Lời cậu nói ra, chắc chắn không phải tiếng Trung, nhưng cậu lại gần như là thuận theo tự nhiên mà nói ra.
Thần kỳ! Cậu thật sự được người thần bí trao năng lực rồi này.