Chương 12: Con què con bị thương

Thay đổi đột ngột xảy ra!

Chỉ thấy Lạc Diên mới vừa rồi còn nằm rạp trên mặt đất tưởng chừng như không thể đứng dậy lại giống như thổi một quả bóng bay, bỗng chốc từ một con sư tử con choai choai bẩn thỉu biến thành một con sư tử trắng to lớn mạnh mẽ uy nghiêm.

Sư tử trắng vừa xuất hiện thì đã hóa thành một tia chớp màu trắng lao về phía của Lâm Vũ.

Các người thú của bộ lạc Hà Biên chỉ biết con sư tử này có thể thu nhỏ, lại không biết hắn có thể biến lớn. Lâm Vũ không kịp né tránh, bị sư tử cắn mạnh lên eo, răng nanh trên và dưới khép lại, cắm chặt vào thịt.

Nếu điều này xảy ra trên địa cầu, báo đốm bị sư tử cắn vào eo thì không chết cũng bị tàn phế nặng.

Nhưng mà, con báo Lâm Vũ lại không có việc gì, đột nhiên xoay người qua dùng móng vuốt đập lên mặt của sư tử trắng.

Đầu móng vuốt cào sâu vào da thịt của Lạc Diên, khi kéo xuống, nếu không phải Lạc Diên sợ hãi, kịp thời nhả ra lui về sau thì móng vuốt nhất định sẽ xẹt qua tròng mắt, làm cho Lạc Diên biến thành một con sư tử chỉ có một mắt rồi.

Đương nhiên, Lạc Diên cũng không để Lâm Vũ chiếm được lợi thế. Cùng lúc với hắn lùi về phía sau thì cũng hất đầu lên, vạch ra bốn vết thương sâu đến có thể thấy được xương ở trên sống lưng của Lâm Vũ. Máu tươi trào ra, nhỏ giọt xuống lá cỏ, chỉ trong chốc lát, đám cỏ dưới chân Lâm Vũ đã bị nhuộm đỏ.

Bị thương nặng như vậy, Lâm Vũ không những không thấy sợ, ngược lại còn xù lông toàn thân lên, cổ họng phát ra tiếng gầm như động cơ xe máy, trông như là ý chí chiến đấu càng tăng vọt. Thậm chí ngay khi vừa được tự do, hắn lựa chọn không phải lui về phía sau, mà là cúi thấp người vòng quanh vòng tròn tiếp tục áp đến gần sư tử trắng.

Chóp đuôi đong đưa điên cuồng, đây là tín hiệu chuẩn bị tung đòn trí mạng của động vật họ mèo.

Nhưng mà, điều khiến Lâm Vũ khϊếp sợ chính là, con sư tử vốn rất có khả năng chiến đấu lại biến thành bộ dạng bẩn thỉu như trước. Thân thể vốn đang đứng thẳng, cũng ngã xuống như một cái cây chết, không ngồi dậy nổi, tứ chi giãy giụa trên mặt đất.

Lần này Lâm Vũ cũng mặc kệ rốt cuộc hắn biến thành dáng vẻ gì, lao lên cắn đứt cột sống của hắn—— ăn miếng trả miếng! Đương nhiên, hắn cũng sẽ không giống như sư tử trắng, chỉ cắn vết thương ngoài da.

·

Sở dĩ Lâm Vũ dám làm như thế trước mặt nhóm dân lưu lạc là bởi vì trong thế giới người thú có một quy tắc bất thành văn —— mặc kệ là người thú giống đực của chủng tộc nào thì cũng không được cướp đồ của giống cái. Nếu như cướp, nhóm giống đực cung cấp nuôi dưỡng giống cái đó sẽ có quyền làm cho gã tàn luôn. Nếu như đối phương phản kháng, thậm chí có thể xử tử.

Đây cũng là nguyên nhân khi Lâm Vũ ôm Hứa Hành chạy đến nơi của Tư tế, tuy cửa mở rộng nhưng không có ai lấy đồ của Hứa Hành.

Không phải những người khác không tò mò, mà là quy tắc bất thành văn này khiến cho những người khác không dám cướp đồ của cậu.

Lâm Vũ là một dũng sĩ nổi bật trong thế hệ trẻ bộ lạc Hà Biên. Không ai trong số những người trẻ tuổi trong bộ lạc có thể chiến thắng hắn. Thế hệ lớn tuổi hầu như đều có bạn đời, càng không có lý do đi cướp đồ của giống cái nhà người khác.

Không ngờ trong bộ lạc không ai dám cướp, ngoài bộ lạc lại có tên súc sinh không tôn trọng giống cái!

Hiện tại, Lâm Vũ đã xem như là bạn đời của giống cái kia, cho nên phải lấy lại công bằng cho cậu mới được. Nhưng hắn lại không định lấy đi mạng sống của con sư tử chưa trưởng thành này, nhiều nhất là sẽ làm nó tàn tật, khiến cho nó trở thành phế vật bị nhóm giống cái không thèm ngó đến.

Ngay khi Lâm Vũ đột nhiên dùng sức muốn lao tới cắn chết Lạc Diên, một bàn tay già nua bỗng chốc đặt lêи đỉиɦ đầu của hắn. Đây là một bàn tay thuộc về giống cái, gần như không dùng sức lực gì, nhưng quỷ dị chính là, Lâm Vũ lại tựa như bị một ngọn núi lớn đè xuống, không thể cử động được nữa.

“Người trẻ tuổi, xin ngươi hãy tha thứ cho đứa nhỏ đáng thương này.” Tư tế của nhóm dân lưu lạc đứng ở bên cạnh Lâm Vũ, hiền từ mà khuyên nhủ, “Ta tin trong đó nhất định có hiểu lầm.”

“Nếu hắn không có cướp quần áo, tại sao giống cái của ta lại trần trụi?” Lâm Vũ phẫn nộ mà nghiến răng. Hắn lại không cho rằng trong đó có hiểu lầm.

·

Mới vừa rồi, khi Lâm Vũ nâng một đống chín quả mọng về nhà nhỏ. Còn chưa vào cửa thì hắn liền ngửi được mùi sư tử nồng nặc, là con sư tử trắng thích lừa đồ ăn của giống cái trong nhóm dân lưu lạc kia.

Lâm Vũ hơi có chút ảo não. Vừa rồi nghe được giống cái gọi tên của mình, trong lòng liền hưng phấn vội vàng đi ra ngoài hái trái rừng. Lúc này mới bất cẩn để đống thịt ngoài cửa, dẫn con sư tử kia đến đây.

Trong quan niệm của người thú, chỉ cần vật phẩm không để trong ổ thì chính là hoang dã, ai cũng lấy đi được.

Bởi vậy, tuy rằng Lâm Vũ ảo não, nhưng tâm tình vẫn là bình tĩnh. Hắn là một con báo đốm trưởng thành, hình thể lại lớn hơn gấp hai lần một con báo trưởng thành, có sự nhanh nhẹn cao, cho nên chưa bao giờ thiếu thức ăn.

Không ngờ khi vừa vào cửa, Lâm Vũ liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức quả mọng trong lòng ngực rớt đầy đất.

Giống cái vẫn còn mặc quần áo đầy đủ trước khi hắn ra ngoài lại đang khỏa thân ngồi trong ổ cỏ, vùi đầu phân loại một đống vải rách nát. Trong đống đó chỉ còn sót lại vài mảnh vải vụn, trông giống như bộ đồ cậu mặc trước đó.

Lâm Vũ gấp đến độ bước một bước từ cửa đến trước mặt giống cái, cầm đống vải vụn lên xem xét, các cạnh không ngay ngắn, giống như vị móng vuốt xé ra. Sau đó cúi người đến gần giống cái ngửi ngửi ——Con sư tử chuyên đi lừa gạt kia quả thực đã chạm vào thân thể của giống cái rồi!

Tầm mắt đảo quanh căn phòng, lõi trái cây trong góc liền thu hút sự chú ý của Lâm Vũ. Hắn hóa thành hình thú nhào qua, nằm sấp xuống đất ngửi ngửi trong tiếng kêu sợ hãi của giống cái—— A! Con sư tử đáng chết kia, không chỉ làm hư quần áo của giống cái, còn ăn trái cây duy nhất mà giống cái có thể no bụng……

Hắn, muốn, chết, rồi!

Lâm Vũ nháy mắt chạy ra khỏi cửa, về phần xác nhận với giống cái…… Hắn và giống cái đều không hiểu đối phương đang nói gì, xác nhận kiểu gì đây?!

·

Lạc Diên nằm liệt trên mặt đất, rít ra tiếng rống giận bi phẫn từ trong cổ họng: “Ta đã nói rồi, ta không có cướp!” Đáng tiếc hắn bị thương quá nặng, sau khi rống xong cũng chỉ làm cho vết thương của hắn càng thêm nghiêm trọng, hình thể lại nhỏ thêm vài phần.

Đây là đặc điểm năng lực thần kỳ của hắn, sau khi chức năng cơ thể không thể duy trì được kích thước bình thường thì sẽ biến thành trạng thái sư tử con để giảm bớt năng lượng tiêu hao trong cơ thể. Đương nhiên, như vậy cũng có thể làm hắn càng phục hồi nhanh hơn.

Lâm Vũ thấy hắn chết cũng không hối cải, tức giận đến mức há to miệng thú, phát ra một tiếng hơi mang uy hϊếp “Gáo ——”

Tuy rằng nghe có hơi không đủ lực, nhưng ai bảo hắn là báo chứ.

Tư tế dân lưu lạc thấy thế, đột nhiên hỏi ra trung tâm mâu thuẫn: “Giống cái kia cũng nói như vậy? Nói Lạc Diên cướp đồ của y sao?”

Hai lỗ tai của Lâm Vũ theo bản năng cụp về sau. Sau ba giây im lặng, hắn không đủ tự tin nói nói: “Không có……” Ngay sau đó, hắn lại cao giọng nói, “Nhưng quần áo của y rách nát bét rồi, là dấu vết móng vuốt mới có thể xé ra!”

“Ta thật sự không có……” Sau khi thân thể Lạc Diên trở nên ngày càng nhỏ, giọng điệu nói chuyện của bi bô không ít, khiến cho Tư tế nghe mà càng thêm đau lòng.

Trong khoảng thời gian này, trong nơi dựng trại đều là già yếu bệnh tật, hầu hết thức ăn đều là người thú trưởng thành trong nơi dựng trại tìm thấy. Trong đó, tuy rằng thủ đoạn của Lạc Diên không thông minh, nhưng cũng là người thú vị thành niên mang nhiều thức ăn về nhất, làm cho cả bộ lạc không ít người đỡ phải bị đói.

Tư tế hạ quyết tâm, bà cần phải làm cho ra lẽ chuyện này, không thể để người trong nơi dựng trại ôm thành kiến với Lạc Diên.

Lạc Diên là sư tử trắng tử, khi mới sinh ra đã bị đồn nói hắn là điềm xấu. Tư tế là sứ giả của Thần, Thần từ đầu đến cuối đều chưa từng nói như vậy. Nhưng mặc kệ bà có giải thích thế nào, những người khác vẫn quyết giữ ý của mình.

Tư tế nghĩ, những người như bọn họ đều sắp phải tản đi khắp nơi rồi, không thể để bọn họ làm hại thanh danh của Lạc Diên thêm nữa.

·