Chương 1-1

Trong dịp nghỉ lễ Quốc Khánh 1/10, các khu du lịch danh lam thắng cảnh đều đông đúc người qua lại. Ngược lại, trong trường học không có người, học sinh đều về nhà, hoặc ra ngoài chơi.

Ngay cả Cố Bắc Tri là người thích ở nhà vào mấy dịp này nhất, không thích ra ngoài tụ tập, cũng bị đồng nghiệp kéo đi: "Cố Bắc Tri, đi đi mà. Hôm nay là sinh nhật của cô Trương, cô ấy nhờ tôi nhất định phải đưa anh tới. Anh coi như cho tôi chút mặt mũi được không, tôi đã hứa với cô ấy rồi."

Cố Bắc Tri bị đồng nghiệp lôi kéo, biểu tình trên mặt tuy ôn hòa, nhưng cũng có thể nhìn ra được sự miễn cưỡng. Hắn ghét nhất là tham gia các bữa tiệc của nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân thích hắn, thì hắn càng muốn tránh xa.

Nhưng người kéo hắn, ngày thường chiếu cố hắn rất nhiều, hắn không thể không cho người ta chút mặt mũi. Vì thế, Cố Bắc Tri đành phải bất đắc dĩ đi.

Quả nhiên lúc tới nơi, bữa tiệc sinh nhật đã sắp kết thúc. Cô Trương mặc một chiếc đầm dài màu hồng nhạt, vô cùng tao nhã, trên mặt mang nét e lệ, cầm một cành hoa hồng đi tới trước mặt Cố Bắc Tri: "Anh Cố, em, em..."

"Chúc mừng sinh nhật cô, cô Trương." Cố Bắc Tri đứng lên, nâng ly chúc mừng cô Trương: "Bất quá tôi biết đã quá muộn, không kịp mua quà tặng cô. Thực xin lỗi, tôi sẽ tự phạt mình một ly." Nói xong, hắn uống hết rượu trong ly.

"Không sao, thực ra em chỉ muốn nói là em..." Cô Trương bị ngắt lời một lúc, chút dũng khí ban đầu đã mất đi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí còn sót lại tiếp tục nói.

"Tôi đột nhiên nhớ ra, trong phòng làm việc có một món đồ cổ quên khóa. Tôi phải nhanh chóng trở về, xin lỗi." Cố Bắc Tri vội vàng ngắt lời cô Trương.

Cô Trương là một người hướng nội, nếu thật sự để cô nói xong, phỏng chừng sau này, một thời gian rất dài cũng không dám đối mặt với đồng nghiệp. Cố Bắc Tri không muốn gây phiền phức cho cô, n ên chỉ có thể làm bộ như không biết. Chờ qua hôm nay, hắn sẽ tìm cơ hội để nói rõ ràng với cô.

Rời khỏi nhà hàng, Cố Bắc Tri liền quay lại trường, vừa rồi uống ly rượu có nồng độ mạnh. Mà tửu lượng của hắn trước giờ lại không cao nên, nên bây giờ cảm thấy hơi khó chịu.

Năm 2190, các ngành công nghiệp ở Hoa Quốc đều rất phát triển, xã hội ổn định. Hơn 150 năm trước, luật hôn nhân đồng giới cũng đã được thông qua. Thành ra mọi người đã quen với nó, không còn nghĩ đồng tính luyến ái là bất bình thường.

Còn trường đại học Trọng Văn, nơi Cố Bắc Tri đang làm việc là một ngôi trường rất cởi mở và công bằng. Năm 28 tuổi, Cố Bắc Tri đến đây làm việc, hiện tại mới 32 tuổi đã là giáo sư. Bởi vì tài năng xuất chúng, nên mọi người ở đây rất nhiệt tình quan tâm đến hắn.

Điều này cũng dẫn tới việc, dù Cố Bắc Tri có công khai nói mình là người lãnh đạm. Mọi người vẫn cứ cho rằng hắn không muốn vướng vào mấy chuyện theo đuổi dây dưa, nên mới lấy cái cớ này, thành ra cũng không coi là thật.

Nhưng trên thực tế, Cố Bắc Tri ngoại trừ thời kỳ phát triển, đã từng có một khoảng thời gian ngắn có chút nhu cầu ham muốn, phần lớn thời gian còn lại đều không hề có ý nghĩ gì về chuyện này. Thậm chí còn không nhiều bằng hứng thú phục chế đồ cổ, chứ đừng nói là sinh ra cảm giác rung động với người khác.

Mỗi năm Cố Bắc Tri đều đi khám sức khỏe, nhưng đều không phát hiện ra bất kỳ chướng ngại về sinh lý nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận định mình như vậy là do trời sinh.

Trời sinh không thông ngân này.

Cố Bắc Tri nhíu mày, trở về căn hộ độc thân của mình tắm rửa. Vết nước trên người còn chưa hoàn toàn lâu khô, hắn liền bước vào một căn phòng nhỏ do hắn cố ý ngăn ra. Bên trong trưng bày một chiếc bình rất nhỏ, vô cùng tinh xảo, thân bình có màu lam nhạt, có chân dung một thanh niên trẻ tuổi, sống động như thật, tổng thể toát lên vẻ ôn nhu tao nhã.

Đây chính là món đồ cổ mà Cố Bắc Tri nói chưa khóa lại.

Kỳ thật nó chính là đồ cổ.

Bởi vì từ nhỏ Cố Bắc Tri đã rất yêu thích lịch sự, dưới sự hun đúc của ông nội, dần dần cũng luyện được một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, đây là kỹ năng bắt buộc để giám định đồ cổ.

Nhưng Cố Bắc Tri càng thích suy ngẫm về những câu chuyện lịch sử và văn hóa đằng sau những món đồ cổ hơn. Vì vậy hắn không thừa kế tiệm đồ cổ của gia đình, mà đến trường đại học Trọng Văn làm một giáo viên lịch sử.

Bài giảng của Cố Bắc Tri rất sinh động, thú vị, mỗi thời kỳ, mỗi nhân vật đều có thể kể một câu chuyện với nhiều khúc mắc, đi vào lòng người. Nên khóa học lịch sử của hắn là khóa học mà tất cả học sinh trong trường yêu thích nhất.

Nhưng với nhãn lực tốt cùng kiến thức lịch sử uyên thâm, Cố Bắc Tri tình cờ nhìn thấy chiếc bình nhỏ này, nhưng lại nhìn không ra đây là vật của triều đại nào.

Thật kỳ lạ.

Vì thế, kể từ khi vật này được gửi đến nhà để Cố Bắc Tri giám định, hắn liền thường xuyên lấy ra chơi và nghiên cứu nó. Thậm chí còn dùng kính lúp công suất lớn để nhìn rõ từng tất dấu vết trên đó.

Nhìn chất liệu và tay nghề, thì rất giống với nghề thủ công giữa thời Tống, nhưng kỹ thuật vẽ nhân vật trên bình lại là kỹ thuật vẽ tranh sơn dầu. Trong khi đó tranh sơn dầu là trường phái hội họa của các nước phương Tây, được du nhập vào Hoa Quốc ước chừng là thời Thanh, thời đại không ăn khớp.

Điều này khiến Cố Bắc Tri vô cùng buồn bực, nhất là nhìn phong cách của chân dung này, cực kỳ giống với phong cách vẽ của hắn. Nếu không phải chắc chắn gần đây mình không động đến cọ vẽ, hắn còn nghĩ là do mình trong mơ vẽ ra.

Đủ loại trùng hợp ngẫu nhiên, khiến Cố Bắc Tri ngày càng si mê nó. Mỗi ngày đều phải lấy ra nghiên cứu một chút, may mắn là đồ của nhà mình, giữ làm của riêng cũng không sao.

Hôm nay cũng vậy, trước khi đi ngủ, Cố Bắc Tri lấy chiếc bình nhỏ ra, nghiên cứu một chút. Đặc biệt là nhân vật trên bình hoa, ngắm nhìn rất lâu, nếu không hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Có lẽ là do ly rượu mạnh trong bữa tiệc, tắm rửa càng làm cho đầu hắn trướng đau. Thành ra nhìn bình hoa cũng nhìn lâu hơn trước rất nhiều.

"Hả?" Cố Bắc Tri dụi dụi mắt, lấy lại tinh thần, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nhân vật trên bình hoa.

Không biết tại sao...Hắn cảm thấy biểu tình của nhân vật thay đổi?

Cố Bắc Tri nhìn thấy thanh niên vốn đang cúi đầu trên chiếc bình, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh sáng ngời. Lúc bắt gặp ánh mắt của Cố Bắc Tri, liền mỉm cười, khiến tim Cố Bắc Tri đập thình thịch.

"Cậu..." Giây tiếp theo, Cố Bắc Tri ngất đi dưới ánh mắt sáng ngời mà đen kịt của thanh niên.

Trước khi ngất đi, bàn tay Cố Bắc Tri gắt gao nắm chặt chiếc bình, lúc này chiếc bình đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

--------o0o--------

Còn tiếp