Chương 49:

Mã Giai Nghệ:

-?

- Anh nói chuyện kiểu gì đây! Anh có tin tôi làm cho ba mẹ tôi không phát tiền lương cho ba mẹ anh không!

- Đều tận thế, còn muốn tiền để làm chi!

Tạ Vũ vội vàng lên tiếng cắt đứt:

- Được rồi, chúng ta đi sớm về sớm.

Ba người chuẩn bị sẵn sàng ngồi lên xe đạp, nào ngờ Mã Giai Nghệ cũng muốn cùng đi.

Tạ Vũ không lay chuyển được nàng, hơn nữa ba mẹ Mã Giai Nghệ cũng ở công ty, vì thế nhanh chóng xuất phát.

Bên ngoài M thị quả thật không có nguy hiểm gì, Du Giản qua lại nhiều lần nên cũng đã rửa sạch sẽ, hắn thậm chí thừa dịp những người khác không chú ý còn lái xe nâng đem xe cộ bị tai nạn hư hỏng chuyển qua hai bên đường.

Cho dù hệ thống cảm thấy hắn đang lười nhác trốn nhiệm vụ, nhưng tiểu ngục trưởng vẫn làm không biết mệt.

Nhưng ít nhiều nhờ hắn nên mấy học sinh một đường thông thuận tiến vào M thị.

Nhà của Ma Giai Nghệ nằm trong một tiểu khu xa hoa, bên trong đều là loại biệt thự cao cấp giá trị ngàn vạn trở lên.

Dương Văn:

- Chậc chậc, đáng tiếc hiện tại không đáng một đồng.

Mã Giai Nghệ:

- Không biết nói thì đề nghị câm miệng.

Có tiểu con bướm đi phía trước dò đường, bốn người cơ bản không gặp được tang thi, cho dù có vụn vặt đánh tới cũng có thể tránh thoát.

Mã Giai Nghệ men theo con đường ngắn nhất đi tới bên ngoài công ty.

Bọn họ tránh trong một cửa hàng đối diện còn cách một con đường quan sát tình huống.

Nơi cửa cao ốc có mấy viên chức tang thi đang đυ.ng vào cửa thủy tinh, nhìn ngu ngốc, không phải tang thi biến dị.

Mấy người cẩn thận tìm kiếm khắp cả con đường, chỉ sợ người thân của mình cũng là một thành viên trong đội ngũ tang thi.

Chu Bình hạ giọng:

- Có tìm được không?

Dương Văn đáp:

- Không có.

- Không có không phải rất tốt? Điều này nói rõ họ còn ở trong cao ốc, chúng ta đi vào tìm bọn họ là được.

- Mã Giai Nghệ nói xong còn rướn cổ tìm kiếm thật kỹ càng.

Trên người nàng lộ vẻ lo âu, tiểu con bướm liền bay tới cọ xát mặt của nàng.

- Hiện tại cổng bị đóng kín, chúng ta làm sao đi vào?

Tạ Vũ hỏi.

Dương Văn đảo mắt nhìn khắp nơi, hắn ngẩng đầu, ở lầu hai cao ốc phát hiện cái gì!

- Kháo! Cha của tôi!

Hắn vội vàng che miệng lại, không ngừng phất tay ý đồ làm cho người sống sót trong cao ốc chú ý.

Nhưng không đúng dịp chính là người bên kia không nhìn thấy đã lui trở về.

Thấy vậy Dương Văn đem hi vọng đặt vào tiểu con bướm.

- Xông lên a! Chuyện này có được hay không phải nhờ cậu! Cậu chính là đại anh hùng của chúng tôi!

Hắn lập tức nói.

Tiểu con bướm bị thổi phồng đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng bay đi lên.

Phối màu của con bướm thuộc Dương Văn phi thường tà ác, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy sẽ nghĩ là con bướm tang thi vô cùng đáng sợ.

Con bướm lớn 20-30cm bám vào cửa sổ, người sống sót bên trong vừa nhìn hoảng sợ bật dậy.

- Kháo, đó là vật gì!

- Xong rồi! Tang thi còn chưa tính, như thế nào ngay cả côn trùng cũng..

Mấy người bên dưới còn sợ người sống sót không nhìn thấy rõ nên hô toàn bộ con bướm bay lên lầu.

Con bướm màu xám không thu hút của Chu Bình, con bướm đỏ thẫm xen lẫn vàng xinh đẹp của Mã Giai Nghệ cùng nhau bay tới bên cửa sổ, càng làm người bên trong bị hù thất sắc.

Nhưng khi mọi người nhắm mắt chờ chết, Dương Võ lại phát giác không đúng.

Nếu mấy con bướm thật sự cần công kích bọn họ thì đã sớm đánh vỡ thủy tinh bay vào, vì sao phải dừng ở đó bất động?

Thấy ánh mắt của Dương Võ, con bướm của Dương Văn lập tức rời khỏi cửa sổ.

Hành động này làm đám người phía sau lại hô lên.

- Cần tập kích cần tập kích! Chúng ta phải chết rồi!

- Xong rồi.. tư liệu trong máy tính của tôi còn chưa xóa xong đâu..

- Thương lượng một chút đi, nếu anh chết tôi không chết, anh có thể đem máy tính truyền cho tôi không?

Dương Võ không quản mấy người kia, ở bên cạnh có một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi tên Chu Lệ cũng nhìn ra không đúng.

- Cẩn thận!

Vợ của Dương Võ tên Trương Hân khẩn trương hô.

Chồng của Chu Lệ tên Mao Trọng Lâm che trước mặt nàng, cùng Dương Võ liếc nhau quyết định tiến lên xem xét.

Không đợi bọn hắn đi vài bước, ba con bướm đều rời cửa sổ, tản ra lân phấn!

Lân phấn muôn màu muôn vẻ lại có tính ổn định mãnh liệt, thế nhưng ngưng kết thành một mũi tên!

Đây là?

Mấy người nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, mặc dù không dám mở cửa sổ nhưng vẫn nhìn theo hướng mũi tên.

Nơi đó có một người trẻ tuổi đang liều mạng phất tay.

Dương Văn cực kỳ kích động.

Thật là cha mẹ của hắn!

Hắn nhịn không được nghẹn ngào.

- Một đại nam nhân sao lại khóc a? Không phải gặp được ba ba sao, hừ, nhanh lau nước mắt!

Mã Giai Nghệ ghét bỏ đưa giấy cho hắn.

Chu Bình cũng nhìn thấy cha mẹ mình, kích động cả người phát run.

Tuy Mã Giai Nghệ nói không cần kích động như vậy, nhưng ánh mắt vẫn luôn tập trung vào cửa sổ.

Đợi vài phút lại có thêm vài người sống sót nhìn xuống, nhưng không nhìn thấy cha mẹ của nàng.

Đáy mắt nàng một mảnh ảm đạm.

Mọi người thương lượng, từ trên ném xuống một sợi dây thừng, dẫn bọn họ đi lên.

Nơi này người sống sót không nhiều lắm, chỉ có tám chín người, cơ hồ đều là công nhân công ty.

Cha của Dương Văn cùng Chu Bình làm việc trong này, nhưng mẹ của họ thì làm công tác ở công ty bên cạnh.

Nhưng cũng may khi tận thế mới bắt đầu, hai đôi vợ chồng ở gần nhau nên tìm được cơ hội gặp lại.

Hiện tại gặp được con trai đã hơn mười ngày không gặp, bọn họ vô cùng vui vẻ, chỉ biết ôm chầm lấy nhau.

Mã Giai Nghệ đứng sau lưng Tạ Vũ, không nhìn thấy cha mẹ của mình chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười, làm cho sắc mặt mình không quá khó xem.

Sau khi bốn người đi lên ba con bướm cũng theo vào lầu hai, đặc biệt là con bướm của Dương Văn lá gan thật lớn, còn nghênh ngang đứng trên đỉnh đầu hắn.

Cha mẹ Dương Văn khẩn trương, Dương Văn không để ý mà còn đắc ý:

- Cha mẹ, đừng sợ, đây là đồng bạn tốt của con, tên là Địa Ngục thiếu nữ!

- Mượn hoa hiến phật.

Mã Giai Nghệ nhỏ giọng nói:

- Hơn nữa đặt tên gì vậy, có ai đặt tên này cho con bướm.

Tiểu ngục trưởng mà nghe được hẳn sẽ nói là người trong nghề.

- Tôi thích thì thế nào, hừ!

Dương Văn đưa tay cho con bướm bay xuống, lúc này người sống sót mới phát giác trong bốn học sinh có ba người quan hệ rất tốt với con bướm!

Lúc này một người sống sót tay chống lên bàn, vẻ mặt hốt hoảng chụp lấy Dương Văn gắt gao hỏi:

- Các cô cậu đều là học sinh nông đại phải không? Nhìn thấy con tôi không! Con tôi..

- Ách.. dì, con của dì?

- - Hắn tên Nghiêm Hạc! Là tân sinh của năm nay! Các người nhìn thấy không!

Nữ nhân siết chặt tay Dương Văn làm hắn đau đớn.

- Dì.. tôi không biết con của dì.

Dương Văn vội vàng rút tay:

- Trong nông đại có rất nhiều học sinh, chúng tôi cũng không biết những người khác thế nào, nhưng mà dì yên tâm! Ngục trưởng đã đem tang thi trong nông đại đều nhốt lại, hiện tại nơi đó hẳn là thật an toàn, có thể đi qua xem..

- Các người sao nhẫn tâm như vậy! Con tôi vẫn còn là con nít a!

Nữ nhân đột nhiên gào thét, trong mắt đầy lửa giận:

- Các người không thấy lương tâm có thẹn sao! Một mình hắn nên làm gì bây giờ a, nếu có tang thi truy hắn, hắn nên núp chỗ nào a.. sao các người không đi cứu hắn ô ô ô..

Bốn học sinh đưa mắt nhìn nhau, thật không biết làm sao an ủi nữ nhân kia.

Lúc đó tình huống thật hỗn loạn, có thể bảo trụ được tính mạng của mình đã không tệ rồi, huống chi bọn họ còn không biết Nghiêm Hạc là ai, nữ nhân này đúng là có chút ngang ngược.

- Dì, dì yên tâm đi, hiện tại nông đại thật an toàn..

Dương Văn nói, nhưng vẻ mặt nữ nhân lại đồϊ ҍạϊ , lảo đảo đi tới góc phòng ngồi bệch xuống.

Vì thế bọn họ chỉ có thể thương lượng biện pháp rời đi nơi này.

- Cha mẹ, hiện tại tang thi bên dưới rất ít, mọi người đi theo chúng tôi, có địa phương an toàn ở lại..

Chu Bình nói.

Tạ Vũ lấy ra bản đồ chỉ đường cho bọn họ.

Vốn là trường hợp hòa thuận vui vẻ, mọi người chợt nghe phía sau vang lên thanh âm bàn ghế ngã xuống, nhìn lại không ngờ là nữ nhân vừa rồi đang đem đồ vật ngăn chặn cửa toàn bộ xô ngã!

Cửa phòng bị đẩy ra, trong hành lang tối đen truyền ra thanh âm tang thi hí hô!

- Ha ha ha ha! Đều đi chết đi!

Nữ nhân điên khùng cười to:

- Đám tiện nhân tụi mày! Chôn cùng con tao đi!

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------