Chương 50

- Kháo!

Dương Văn không nhịn được mắng thô tục:

- Bà điên rồi sao!

Người bình thường sẽ làm chuyện như vậy sao!

Không kịp tự hỏi, đối mặt với tang thi sắp dũng mãnh tràn vào, thân là tiến hóa giả Tạ Vũ trước tiên xông lên trước, xô nữ nhân tránh ra lập tức đóng cửa lại!

- Mau, mau tới chặn cửa lại!

Tạ Vũ dùng lưng giữ cửa, gian nan hướng mọi người hô to.

Bị nàng kêu to, người sống sót mới kịp phản ứng giúp đỡ di chuyển cái bàn, lại ngăn chặn cửa lớn văn phòng.

Mắt thấy nguy cơ giải trừ, nhóm người sống sót phẫn nộ nhìn nữ nhân.

- Cô có bị bệnh không! Chúng ta an tĩnh thật nhiều ngày, còn không ngừng xịt nước hoa lừa dối tang thi mới khiến chúng nó xa cách nơi này! Hiện tại được rồi! Toi công!

Nữ nhân dại ra ngồi dưới đất, biểu tình như khóc như cười, si ngốc ngơ ngác, ánh mắt mê ly, thình lình lại cười ha hả.

- Ha ha ha ha! Xứng đáng! Tụi mày đều xứng đáng! Đều tại tụi mày! Tụi mày đều đi chết đi! Chôn cùng con tao!

Một người sống sót tính tình nóng nảy trực tiếp bịt miệng không cho nàng nói chuyện.

Nếu còn tiếp tục như vậy tang thi đều bị hấp dẫn tới, cửa phòng căn bản không ngăn cản được!

- Được rồi, lúc này cần phải đoàn kết, Triệu Châu Châu chỉ là nhiều ngày không gặp nhi đồng, quá mức sốt ruột. Mỗi ngày đều bị nhốt trong loại địa phương này, đổi ai cũng phải điên thôi!

Có người đảm đương hòa giải.

Dương Văn lại nhảy ra:

- Vậy cũng không nên làm như thế a! Hơn nữa tôi đã nói rồi, hiện tại nông đại thật an toàn, còn an toàn hơn bất cứ địa phương nào của M thị, đều không gặp người thì đã muốn hại người! Nếu không phải Tạ Vũ..

Mẹ của hắn, Trương Hân giữ chặt hắn.

Mọi người họp lại thương lượng đường thoát.

Theo họ nói, sở dĩ họ không chạy ra công ty là bởi vì hai bên đường đều là tang thi, chỉ đi xuống lầu qua tiểu siêu thị đối diện lấy thực vật ăn lót dạ, đều khó khăn vô cùng.

Nghe họ nói đã ba bốn ngày không đi xuống dưới..

* * *Khó trách.

Mấy ngày nay bọn họ từ nông đại trốn ra, đường nhỏ đều sạch sẽ, hẳn nhờ ngục trưởng rửa sạch qua, bọn hắn không đi xuống cho nên không biết con đường đi thông ra khỏi M thị đều đã được rửa sạch sẽ.

- Nhưng mà.. bên dưới không phải còn mấy tang thi sao?

Có người nhát gan nói.

Bốn học sinh:

* * *

Các vị đều là người trưởng thành a! Vì sao lại sợ mấy tang thi mới biến dị! Bọn họ là học sinh mà còn không sợ được không!

Còn có người trơ mặt đi tới bên cạnh Dương Văn, chỉ có hắn nói chuyện nhiều nhất, nhìn thấy dễ đáp lời nhất.

- Cậu tên Dương Văn phải không, chào cậu, tôi là đồng sự của cha cậu tên Lư Hồng Đỉnh, các cô cậu ở đâu tìm được con bướm biến dị như thế a?

Đừng nói hắn, những người khác đều mắt thèm.

Tuy Dương Văn rất muốn nói kỳ ngộ mấy ngày nay gặp được cho cha mẹ, nhưng hắn cùng ba học sinh khác trao đổi ánh mắt, đều không nhắc tới bí mật về con bướm.

Cha mẹ hắn cũng nhìn ra mấy học sinh có điều băn khoăn, bèn khuyên lui Lư Hồng Đỉnh.

Tạ Vũ đi tới bên cửa sổ kéo dây thừng, xác định vẫn thật rắn chắc, liền buộc lên người từ lầu hai nhảy xuống.

Thân thể tiến hóa giả nhất giai nhảy lầu hai không khó khăn.

Nàng không nhiều lời, trước xuống lầu giải quyết tang thi du đãng tới, sau đó gọi người bên trên xuống.

Ba học sinh khác cùng đi xuống.

Cha mẹ Dương Văn là Dương Võ cùng Trương Hân đều đi xuống, ba con bướm nơi nơi tuần tra, bảo đảm xung quanh không có tang thi.

Tạ Vũ đi lên trợ giúp những người khác xuống lầu, thuận tiện đi đoạn hậu.

Cha mẹ Chu Bình còn chưa đi xuống, cửa văn phòng chợt truyền ra tiếng va chạm mãnh liệt!

Một cây kim sắc bén đâm phá ván gỗ, sưu một tiếng xuyên phá bả va Chu Lệ.

Máu tuôn ra, nàng rơi hướng cửa sổ, Tạ Vũ cùng Mao Trọng Lâm bắt lấy nàng, Chu Bình ở bên dưới chỉ hận không kịp xông lên trên.

Tạ Vũ phân biệt được ngoài cửa có con tang thi biến dị cường đại đang công kích!

- Mau! Mọi người mau đi xuống!

Không quan tâm mặt khác, Tạ Vũ chắn sau đám người, ý đồ ngăn trở châm bay xuyên qua ván cửa.

Châm nhỏ thật dài, nhìn thấy uy lực không lớn nhưng bởi vì tốc độ thật nhanh lại cắt qua nhiều chỗ trên da thịt nàng.

Tổn thương nguyên bản cũng không có gì, nhưng sau khi thừa nhận đợt công kích đầu tiên Tạ Vũ đột nhiên phát hiện cánh tay của nàng mơ hồ phát tím, động tác chậm chạp hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ có độc?

Mấy người sống sót phía sau ôm đầu bối rối, nhìn nữ nhân vừa mở cửa trong mắt tràn ngập cừu hận.

- Đều tại cô! Vì sao cô phải mở cửa! Vợ chồng ông chủ thật vất vả đem đồ chơi kia dẫn dắt rời đi!

- Xong rồi.. xong rồi, hôm nay chúng ta khẳng định phải chết ở chỗ này..

Tốc độ di chuyển bằng dây rất chậm, chỉ thêm một hai phút là tang thi sẽ xông tới, bọn hắn không phải đợi chết thì là gì!

Mà nữ nhân bị chỉ trích ngồi dựa vào vách tường dưới cửa sổ, vẻ mặt ngu dại cười, sớm không phân rõ sự thật.

- Đi chết đi, đều đi chết đi..

Nàng lẩm bẩm.

Động tĩnh cao ốc rất lớn, hai đầu đường có tang thi tập tễnh đi tới.

Chậm rãi phía sau chúng nó đi theo một mảng lớn thi đàn!

Chu Lệ được đưa xuống đất, người bên dưới vội vàng tìm cửa hàng lẩn trốn.

Cùng lúc đó cửa văn phòng bị đâm nát nhừ, ầm ầm ngã xuống đất, tang thi toàn thân xanh đậm một cước giẫm lên mặt đất, trên người nó mọc đầy mũi nhọn.

Giống như một gốc cây xương rồng biết di chuyển.

Độc tố khuếch tán toàn thân, Tạ Vũ sớm không có lực chống đỡ, chỉ nhờ vào nghị lực gắng gượng đứng ở đó.

Lúc này nữ nhân luôn trốn trong góc tường điên điên khùng khùng đột nhiên bạo lên, trực tiếp đem nàng đẩy về phía trước!

- Ha ha ha ha! Đi chết đi!

Làm người, sẽ không xui xẻo tới mức như vậy đi?

Ngay một khắc ngã xuống đất, Tạ Vũ nhớ tới lúc còn ở trong trường học, nàng phát giác mình hai lần cứu người, hai lần đều bị người phản bội.

Mà cũng thật không có ai tới cứu nàng.

Nếu có thể thừa dịp tang thi biến dị ăn thịt nàng, kéo dài thời gian cho người khác chạy trốn, nàng chết cũng không tới nỗi không có giá trị.

Tạ Vũ té xuống đất, sau đó..

Nàng trơ mắt nhìn thấy tang thi biến dị xây xương rồng cũng ngã xuống đất?

Tạ Vũ:

-?

Con mẹ nó là chuyện gì?

Nàng dời ánh mắt.

Ở sau lưng cùng sau đầu con tang thi biến dị cắm vài sợi dây thực vật lục sắc, chúng nó còn cứng rắn hơn cả thân thể tang thi, đâm vào lại không có chút dấu vết bị gãy.

Một kích bị mất mạng.

Cứ như vậy, đã chết?

Mấy người sống sót còn chưa kịp leo xuống đều ngây dại.

Bóng ma luôn ám ảnh bọn họ hơn mười ngày – công nhân biến dị dung hợp với cây xương rồng, gϊếŧ hơn phân nửa người trong công ty, lại chuyển hóa thật nhiều tang thi, mỗi bước của nó luôn vọng lên hồi chuông báo tang đáng sợ.

Cứ như vậy.. chết?

Dễ dàng như vậy!

Bọn họ không thể tin, tầm mắt nhìn ra hành lang.

Hành lang một mảnh hôn ám, mơ hồ chứng kiến thây ngang khắp đồng.

Ngay sau đó lại vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng thật có quy luật.

Cạch cạch cạch..

Hiển nhiên là "người" đã gϊếŧ chết tang thi xương rồng.

Sẽ là ai chứ?

Trong công ty không có khả năng có người nào gϊếŧ được vật kia, chỉ sợ cũng là quái vật đi..

Bên dưới lầu sớm tụ tập thật nhiều tang thi, bọn hắn không thể đi xuống, hiện tại lựa chọn duy nhất là đối mặt với vực sâu trong hành lang.

Văn phòng tĩnh tới đáng sợ, chỉ còn lại nữ nhân điên khùng kia liên tục cắn móng tay.

Cạch cạch cạch..

Là một đôi giày đen thật bình thường.

Đó là một thiếu niên.

Đôi mắt hắn thật xinh đẹp nhưng không nữ khí, ngược lại tràn ngập sinh động cùng sinh mệnh lực.

Du Giản lướt qua tang thi xương rồng, thật nhẹ nhàng vẫy tay:

- Chào buổi trưa.

Tạ Vũ còn quỳ rạp dưới đất, nhưng tay chân đã bắt đầu khôi phục.

- Ngục trưởng.

Du Giản đưa tay kéo nàng lên, thuận thế hỏi:

- Cảm giác thế nào?

- Cũng tốt, ban đầu thân thể tê dại, hiện tại đang chậm rãi khôi phục.

Tạ Vũ nói.

Heoheocon9552, LieuDuong và nntc6761 thích bài này.

15 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại