Chương 5:

Uông Tần nhẹ nhàng thở ra, trong lòng có một cảm giác an tâm nhẹ nhàng thả lỏng.

- Được.. ngục trưởng, hôm nay chúng ta phải làm gì đây?

Du Giản vung tay lên, công cụ dùng khai khẩn đất hoang xuất hiện trên mặt đất. Thậm chí không nhất định chỉ dùng khai khẩn đất hoang, nhỏ như kim kéo may vá, lớn đến máy khoan điện cưa búa, đầy đủ mọi thứ.

- Chọn công cụ đi, dù sao chúng ta cũng phải thay đổi hoàn cảnh cuộc sống một chút phải không.

Du Giản nói xong nhặt lên một cây búa cầm trong tay suy nghĩ.

Uông Tần tưởng cần chặt cây, cũng bắt chước cầm một cây búa lớn, thật vất vả lảo đảo xách trong tay, hắn lại nhìn theo Du Giản đi ra ngoài.

Đuổi đi đám lưu manh, còn đem cuộc sống an bài gọn gàng ngăn nắp, theo Uông Tần xem ra Du Giản xuất hiện không thể nghi ngờ làm cho tương lai càng sáng rọi.

Thẳng tới khi hắn đi theo Du Giản đứng trong phòng ốc nhà vệ sinh lúc ban đầu.

Uông Tần:

* * * Ngục trưởng?

Du Giản giơ cao búa, hắn chỉ vào địa phương nguyên lai dùng đi nhà cầu, vẻ mặt mỉm cười.

- Đập cho tôi!

Đập nửa ngày, cuối cùng đem phòng ở đập ra một hố lớn, tường gạch cùng sàn nhà dính vết bẩn lau không xong đều bị Du Giản ném ra bên ngoài chủ thể ngục giam, làm cho Uông Tần trợn mắt há hốc mồm.

- Hô.. thoải mái hơn.

Nhìn theo đống rác mình ném xa xa, Du Giản chống nạnh vẻ mặt thả lỏng.

- Quả thật giống như chơi trò chơi suốt đêm, sau đó phát hiện ngày hôm sau không cần đi học thật khoái hoạt.

Uông Tần nghĩ Du Giản là người khiết phích (thích sạch sẽ, ghê tởm dơ bẩn), thay đổi góc độ hỏi:

- Ngục trưởng, cứ như vậy tùy tiện đem tường gõ rụng, sẽ không làm cho nhà biến thành dễ sụp đổ sao?

Ở chung nửa ngày, hắn cũng không còn có vẻ nhát gan như trước đó.

Du Giản nghe vậy, trầm tư một lát:

- Chỉ đập một mặt tường, không tới mức đi.

Uông Tần:

* * *

Cho nên ngục trưởng căn bản không suy nghĩ tới chuyện này!

Bỏ đi, đập cũng đập xong rồi, nếu muốn sụp thì đã sớm sụp.

Uông Tần vò đã mẻ lại sứt, dứt khoát đem chuyện này dằn xuống đáy lòng, không thèm nghĩ nữa.

Nhưng mà Du Giản lại đặc biệt hỏi hệ thống.

Hệ thống nghĩ thầm, có thời gian sao không sớm hỏi nó, hoàn hảo ngục giam này có đặc thù thêm vào, tương liên với Du Giản, sẽ không dễ dàng sụp đổ. Bằng không lấy tính cách này của Du Giản, không qua ba ngày nơi này xác định vững chắc thành đống hoang tàn.

Nhưng nó cũng chỉ dám nghĩ nghĩ trong lòng, làm hệ thống tay mới, thống tử còn chưa tìm được bí quyết ở chung cùng Du Giản, làm cho nó mỗi lần nói chuyện với Du Giản đều mang theo một cỗ xấu hổ nói không nên lời.

Thấy Du Giản lại ở trong lòng hỏi một lần, hệ thống thật công thức hóa giải đáp vấn đề này, theo sau nửa ngày không hé răng.

Biết được nhà sẽ không sụp, Du Giản liền không lo lắng.

Hắn quay đầu, nghe bụng của Uông Tần kêu rột rột, chợt hiểu:

- Đã quên, người phải ăn cái gì mới được a.

Hiện tại mặc dù hắn có thân thể, nhưng nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói không tính là người, không cần ăn cơm cũng không cần đi vệ sinh, phi thường phương tiện.

- Đều bận việc nửa ngày, nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đi.

Du Giản nói.

Cả mặt tường "nhà vệ sinh lâm thời" bị đập vỡ, ngay cả sàn nhà cũng mở cái lỗ lớn, cả gian phòng phi thường sáng ngời, có thể liếc mắt nhìn thấy cửa lớn ngục giam xa xa, cùng với rừng rậm còn có cao lầu thành thị.

Du Giản đứng ở biên duyên, đón gió nhìn ra xa.

Ngục giam là hình chữ Đột (凸), cổng lớn trực diện phía nam.

Du Giản tiếp tục lý giải, dựa theo hình chữ 凸, mặt trên là nam, phía dưới là bắc, bên trái là đông, bên phải là tây.

Nhà ăn ở góc đông bắc ngục giam.

Phòng giam là hình chữ "__

", phi thường lớn, nằm ở góc tây bắc ngục giam, trong kiến trúc còn có bệnh viện, lầu giáo dục, sân vận động loại nhỏ vân vân.

Trước mặt phòng giam là một nơi hoạt động ngoài trời, mặt trên còn trải một ít con đường.

Ở nhà ăn cùng phòng giam còn có nhà xưởng hình vuông, làm việc xong có thể đi nhà ăn cách vách ăn cơm, như vậy xem ra thật hợp lý.

Du Giản thật hài lòng với bố cục này, sạch, nhìn không sót gì.

Nhưng mà..

Nếu tính như vậy, đất có thể khai hoang trồng trọt cũng chỉ còn một mảnh đất lớn trước nhà ăn.

Hắn, không có lựa chọn khác.

Chờ Uông Tần nghỉ ngơi đủ, lại đi ra khai khẩn đi.

Nghĩ vậy, Du Giản lại đưa mắt nhìn nhiệm vụ, phát hiện một chữ mấu chốt.

0.15 mẫu.. là bao nhiêu thước vuông a?

Hệ thống:

- Giản Giản, anh không phải là sinh viên khoa học tự nhiên sao?

Khoa học tự nhiên cũng có rất nhiều chuyên nghiệp thôi! Hắn học máy tính vì sao phải đi chú ý nông nghiệp! Trung học thì học bằng cách nhớ tri thức, từ khi thi vào trường cao đẳng xong thì cũng đã quên hết.

Hơn nữa hắn mới chỉ lên đại học chưa đầy một năm, rất nhiều lịch dạy học đều dùng đυ.c nước béo cò hỗn qua, để cho hắn biểu diễn tay không biên trình cũng rất không có khả năng..

Hệ thống nghe xong giải thích, cũng im lặng một lúc lâu cuối cùng nói:

- Anh chờ một chút a Giản Giản, tôi đi mở hệ thống tìm tòi một chút.

Theo sau liền mất đi bóng dáng.

Uông Tần từ phía sau đi tới, người này đi đường rất nhẹ, giống như một dã quỷ muốn mưu tài sát hại tính mệnh.

- Ngục trưởng, hay là anh ăn một chút?

Uông Tần đưa qua một ổ bánh mì chà bông, vẻ mặt không yên.

Sáng sớm hắn chứng kiến trường hợp Du Giản phất tay lấy ra công cụ, vì thế cũng không giấu diếm không gian dị năng của chính mình.

Bánh bì chà bông rất dày, mặt trên còn mang theo tương ngọt ngào.

Du Giản tiếp nhận cười nói tạ, theo sau cắn xuống một ngụm lớn, nguyên bản gò má còn mang theo chút béo phì trẻ con cũng phồng lên.

Hương vị quả thật không tệ.

Thấy Du Giản ăn được cao hứng, vẻ mệt mỏi trên mặt Uông Tần cũng biến mất một ít.

Nhìn thấy phong cách làm việc của ngục trưởng quái dị, nhưng kỳ thật là một người rất dễ ở chung.

Mà bên kia, hệ thống mất liên lạc thật lâu mới mất mác trở về:

- Ô ô ô, thật xin lỗi Giản Giản, thế giới này thật nát, tôi không liên lạc được với chủ hệ thống..

Là một tay mới, không biết nên làm sao ở chung với ký chủ, làm quan hệ đôi bên kỳ quái thì cũng thôi, hiện tại ngay cả chút việc nhỏ cũng không thể giúp.

Hệ thống bắt đầu cam chịu.

- Không có việc gì, vấn đề nhỏ, cậu xem tôi ngay cả di động cũng không có.

Trong lòng Du Giản trả lời hắn:

- Cậu chờ, tôi hỏi xem tiểu Tần có biết hay không.

Trong khoảnh khắc đó hệ thống phát hiện mình quả thật cảm động muốn khóc.

Du Giản ăn xong bánh mì còn liếʍ chà bông cùng tương ngọt trên tay, từ bên cạnh vách tường nhảy vào trong phòng.

- Tiểu Tần, tôi hỏi cậu một vấn đề!

Trong mắt Du Giản như lóe sáng.

Tay Uông Tần run lên, sợ tới mức đem thực vật rơi rụng dưới đất, hắn vội vàng nhặt lên thổi thổi.

- Chuyện.. chuyện gì vậy ngục trưởng?

- Cậu có biết 0.15 mẫu là bao nhiêu thước vuông không?

Du Giản hỏi.

- 0.15 mẫu..

Uông Tần thở ra, hắn còn tưởng muốn hỏi vấn đề gì thật đáng sợ, sau đó ánh mắt như nhớ lại nói:

- Đại khái là 100m2 đi, một mẫu ước chừng tương đương 666.67m2 đó thôi.

Du Giản vươn ngón cái:

- Cậu lại biết rõ ràng như thế, quá mạnh mẽ! Đợi lát nữa chúng ta cần khai khẩn bao nhiêu đó là được.

- Ha ha, bởi vì có quan hệ tới người trong nhà của tôi, cho nên hơi chút hiểu biết..

Uông Tần nói xong, liếc mắt nhìn Du Giản, phát hiện hắn cũng không có hứng thú gì, cũng không nói thêm gì nữa.

Nghỉ ngơi xong, hai người khiêng cuốc đi ra phòng giam, thật nhàn tản tản bộ trên đất trống ngục giam.

Nhìn dáng vẻ nơi này hoang phế đã lâu, trừ bỏ có chút con đường nhỏ, ngoài ra đất trống mọc đầy cỏ dại, cũng không ít côn trùng ẩn hiện.

- Được, nơi này đi!

Du Giản đứng bên cạnh thông đạo rào chắn, xuất ra thước dài chuẩn bị đo lường.

Uông Tần gãi đầu, đối với mảnh đất này tìm không ra tật xấu, cho dù tìm ra, hắn cũng không dám nói.

Hai người đo lường xong khoảng cách, làm dấu hiệu xong lập tức hành động.

Động thủ khai khẩn, Du Giản phát hiện hình như thiên phú của mình là yếu ớt.

So sánh với Uông Tần xăn quần xăn áo, vất vả cần cù làm việc hắn càng giống như đại thiếu gia chiều chuộng đi xuống nông thôn thể nghiệm cuộc sống.

Chó bới ra cái hố còn đẹp hơn hắn đào ra.

Bị tầm mắt Du Giản nhìn chằm chằm làm cả người không thoải mái, Uông Tần lau mồ hôi chống cuốc hỏi:

- Ngục trưởng, làm sao vậy?

Du Giản lời nói thấm thía:

- Tiểu Tần a, tôi xem cậu thiên phú không tệ, sau này chuyện cày ruộng giao cho cậu, cậu tuyệt đối là ngôi sao lao động của năm trong ngục giam chúng ta!

Uông Tần:

- Nhưng mà ngục trưởng, sáng hôm nay anh vừa cho tôi ban bố ngôi sao môi trường của năm đâu.

Hắn xem như hiểu được rồi, ngục trưởng rõ ràng là muốn ném cục diện rắm rối.

Sắc mặt Du Giản như thường.

- Tiền lương gấp đôi nha, thật tốt. Cậu xem hiện tại cũng tận thế, người khác muốn tìm việc làm còn không tìm được đâu, đi đâu tìm chuyện tốt bao ăn bao ở như vậy.

Uông Tần thiếu chút nữa bị nhiễu đi vào, còn cảm thấy được rất tốt. Hắn vừa định gật đầu, đột nhiên giật mình, đều tận thế rồi còn phải làm công tác xã súc (gia súc xã hội), thật là quá thảm.

Huống chi bây giờ hắn còn là một học sinh!