Chương 4:

- A.. ha ha ha, Giản Giản, bộ mưu kế này của anh làm không sai! Lại có thể nghĩ ra dùng tang thi tiến hóa dọa bọn hắn!

Hệ thống cố gắng tìm đề tài.

Du Giản bỏ qua phòng nghỉ ban đầu của đám lưu manh, thật sự là không chịu nổi, hắn quay đầu đi tìm một phòng khác sạch sẽ đi vào, đem Uông Tần đặt xuống đất.

- Nói thật, tôi đối với kế hoạch này cũng không có nắm chắc, đại ca kia nhìn thấy thật hung tàn, không ngờ cũng sẽ bị dọa chạy..

Hệ thống: ?

- Nhưng không có biện pháp, tôi không chịu được để bọn họ ở lại trong phòng của tôi, chỉ có thể trước đuổi bọn hắn đi!

Trên mặt Du Giản không hề có chút ý tứ tiếc hận nào.

Nói xong hắn ngồi xếp bằng bên người Uông Tần chờ hắn tỉnh lại.

Đủ loại thao tác chỉnh cho hệ thống dại ra, nó lập tức nhớ tới thân phận của mình, vội vàng tuyên bố nhiệm vụ kế tiếp.

- Nhiệm vụ nhập môn thứ hai: Xây dựng chỗ ở cư dân (tay mới)

- Miêu tả: Có nhà không có nghĩa là có chỗ an thân, hoàn cảnh đủ tiện nghi mới có thể làm cho độ vừa lòng của cư dân thân mật đề cao, thỉnh kiến tạo một gian phòng ngủ làm cho cư dân thân mật thỏa mãn.

- Phần thưởng: Giường sắt hai tầng x10, vật dụng trên giường thoải mái x20.

Theo thân thể thực hóa, mặt bản cũng biến thành phong phú.

Bên dưới mặt bản đại biểu cho cá nhân hắn, xuất hiện một ô có dòng chữ: Nơi ẩn núp có khống chế +. Sau khi điểm mở, bên trong lại xuất hiện một hàng chữ "Ngục giam số 13".

Nói cách khác nếu như có thể, tương lai hắn còn có thể có được những nơi ẩn núp khác, hơn nữa tiến hành cải tạo, cũng không biết cách thu được là gì.

Du Giản hỏi hệ thống, hệ thống hỏi gì cũng không biết, lưu trình nhiệm vụ là chủ hệ thống chế định tuyên bố, nó chỉ phụ trách thông tri. Đôi khi cơ chế nhiệm vụ thậm chí sẽ không cần thông qua nó, trực tiếp tiến hành tuyên bố.

Lại điểm mở ô "Ngục giam số 13 +, cũng chính là tòa ngục giam này, trước mắt xuất hiện một hàng miêu tả:

- Ngục giam ly kỳ giấu trong núi sâu, không ai biết vì sao nó lại bị phía chính phủ bỏ qua, cũng không ai biết vì sao đánh số thứ tự cực kỳ có điềm xấu là 13.

Du Giản:

- Đây cũng không phải trò chơi khủng bố, không cần chỉnh loại giới thiệu vắn tắt thế này đi.

Hệ thống:

- Chủ hệ thống thích khẩu vị này, tôi cũng không biết, tôi cũng không dám hỏi.

Du Giản nhún vai, nhìn mặt bản.

Mở ra" Ngục giam số 13 ", bên trong xuất hiện một dãy tuyển hạng: Khu phòng giam +, bệnh viện +, nhà xưởng lao động +, biến điện sở +..

Ngoài ra bên cạnh còn có một tuyển hạng độc lập: Cư dân +.

Tuyển hạng trước mắt chỉ có" khu phòng giam "là có thể điểm mở, còn lại đều là màu xám. Mà tuyển hạng" cư dân + ", điểm mở, tên của Uông Tần hiện trong đó.

- Vì bảo hộ riêng tư, đối với cư dânchúng ta chỉ có thể nhìn thấy cân nặng, thân cao cùng dị năng, còn có độ hài lòng của bọn họ.

Hệ thống nói.

Nơi mặt bản" Uông Tần", còn có một hàng chữ nhỏ:

- Cư dân thân mật còn chưa có nơi phân phối, thỉnh ngục trưởng tranh thủ sắp xếp thời gian, tránh tạo thành cư dân thân mật bị xói mòn.

Được, xưng hô vẫn là ngục trưởng.

- Tôi còn chưa từng ngồi tù qua bao giờ, dùng từ ngục trưởng không thích hợp đi.

Du Giản nhỏ giọng.

Hệ thống: ?

Du Giản lại lật mặt bản, phía trước phía sau nghiên cứu một lần, không bao lâu Uông Tần từ từ tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt, đã bị khuôn mặt to kề sát gần trong gang tấc làm hoảng sợ sắc mặt trắng xanh.

- Cậu tỉnh rồi, có chỗ nào cảm thấy không được thoải mái không?

Du Giản quan tâm hỏi.

Phản ứng đại não của Uông Tần chậm nửa nhịp mới phát hiện thiếu niên trước mặt cũng không phải tang thi, hắn vội vàng ngồi lên, hai chân co rút lại.

Liếc mắt thấy mình vẫn còn ở trong ngục giam, Uông Tần không khỏi nghi hoặc:

- Ách.. chào anh, cảm ơn anh đã cứu tôi.

- Cảm ơn làm gì, phục vụ cư dân là đương nhiên.

Du Giản nhanh chóng thay vào thân phận ngục trưởng, lời nói thấm thía ôm bả vai Uông Tần:

- Tiểu Tần a, cậu rất không sai, tri ân đồ báo, cho nên có một việc cần phải nói, mấy phòng ốc trước đó giao cho cậu quét tước, làm tốt sẽ có thưởng.

Uông Tần nhất thời còn chưa hiểu được, ánh mắt của hắn nhìn Du Giản đứng dậy đi ra ngoài.

Bên cạnh không có người sống, người nhát gan như Uông Tần cũng không muốn ở lại trong phòng nhỏ hẹp, hắn cảm giác sẽ có tang thi đột nhiên xuất hiện, vội vàng cầm túi xách đuổi theo Du Giản.

Ngục giam này vốn ít người biết, sau khi đám lưu manh chạy trốn lại đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, nếu không phải nhãn cầu của Du Giản vẫn là màu đen, Uông Tần sớm đã nghĩ hắn là tang thi biến dị.

Bởi vì quá mức quỷ dị, Uông Tần cũng không dám quá phận tới gần Du Giản, hai người quay trở lại phòng ở của đám lưu manh vừa rồi.

- Đi, nơi này giao cho cậu.

Du Giản sảng khoái nói.

- A? Nga nga, được.

Du Giản vừa lòng, liền thích loại cư dân ít nói còn nghe lời như vậy, thật bớt lo đâu.

- Được rồi, không còn việc gì đâu tiểu Tần, cậu thu thập xong là có thể ngủ, ngày mai thức giấc chúng ta còn có việc khác phải làm.

Uông Tần luôn ở trong trạng thái mờ mịt, sau khi Du Giản thông báo xong hắn mới sực nhớ mình hình như còn chưa báo tên tuổi với thiếu niên này, hắn.. làm sao biết được tên của mình?

Hắn cũng không dám hỏi, cuối cùng nhìn thấy Du Giản muốn rời đi mới kiên trì hỏi tên của hắn.

- Tôi tên là Du Giản, cậu kêu tôi Giản Giản hoặc là ngục trưởng đều được.

Khác với cảnh tượng đáng sợ mà Uông Tần ảo tưởng, Du Giản trả lời phi thường nhiệt tình.

Chỉ nghe hắn gọn gàng linh hoạt trả lời, nhìn lại hắn giống như trời sinh thích cười, lại cảm giác được vô cùng thân thiết, thật sự dễ dàng làm cho người ta buông lỏng cảnh giác.

Nhưng mà.. khoan khoan, ngục trưởng?

- Ách, ngài là ngục trưởng của nơi này?

Nhưng không phải nghe những người đó nói, ngục giam này đã sớm bị bỏ quên? Huống hồ ngục trưởng dù là thế nào, cũng không tới phiên một đứa bé đảm đương đi.

Nhưng ngay trong nháy mắt Du Giản quay đầu lại, Uông Tần hối hận.

Hắn không nên hỏi vấn đề ngu xuẩn này.

Du Giản có một đôi mắt to chỉ thuộc về một thiếu niên, đuôi mắt làm cho hắn thoạt nhìn thật giống như một con mèo nhỏ mới sinh đang quan sát thế giới, bị hắn nhìn chằm chằm một hồi, sẽ cảm thấy nội tâm chột dạ.

- Đúng vậy, ngục giam này có quan hệ với dị năng của tôi, cho nên cậu yên tâm, ở nơi này tuyệt đối không có việc gì.

Nhưng mà, một khi Du Giản lộ ra ý cười đường hoàng, mở miệng nói chuyện sẽ cho người ta ấn tượng là một con mèo nhỏ biến thành một con chó trưởng thành vui vẻ hoạt bát.

Uông Tần liên tục gật đầu, cho nên vừa rồi ngục giam lộn xộn là do Du Giản giở trò quỷ?

Lúc này hắn thật không dám hỏi, nhìn theo Du Giản đi xa, thật cẩn thận lao vào phòng nghỉ, lại thật cẩn thận đóng lại cửa phòng.

Đại khái là bởi vì bảy tên lưu manh kia vắng mặt, độc chiếm một phòng lớn Uông Tần lại ngủ một giấc tới hừng sáng.

Chính hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, từ khi bắt đầu tận thế, hắn chưa từng có một ngày ngủ được an ổn, hôm nay lại ở trong một tòa ngục giam bỏ hoang ngủ ngon như vậy, hơn nữa còn ở bên cạnh một người lạ mới quen?

Mấu chốt nhất chính là, hắn còn là bị Du Giản đánh thức.

Tuy tận thế đã đến, nhưng mặt trời vẫn theo lẽ thường dâng lên, trong căn phòng còn chưa trang bị cửa sổ, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt Uông Tần, hắn mơ mơ màng màng chứng kiến một bóng người lảo đảo làm hắn hoảng sợ tới mức bật dậy.

Tập trung nhìn lại, là Du Giản.

- Không nghĩ tới cả đêm mà cậu đã quét tước sạch sẽ như vậy, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu! Tiểu Tần! Kiên trì tới cùng! Sau này cậu chính là ngôi sao bảo vệ môi trường năm nay của ngục giam chúng ta!

Ở trong ngục giam chuyển động một đêm, nắm giữ vị trí phòng ốc phương tiện bất đồng, Du Giản vừa đi lên lầu hai thì trong đầu truyền ra thanh âm nhiệm vụ hoàn thành.

Hệ thống cũng không nghĩ tới nhiệm vụ mới xây dựng chỗ ở cho cư dân chỉ mới qua một đêm đã hoàn thành xong.

Nó cùng Du Giản đi tới phòng Uông Tần, liền phát hiện trong phòng cùng nhà vệ sinh lâm thời bên cạnh đều được quét tước sạch sẽ.

Mà Uông Tần rúc vào trong góc ngủ rất say sưa, Du Giản gây tiếng động cũng không đem hắn đánh thức.

- Như vậy xem ra tiểu Tần thật hài lòng với căn phòng này a.

Du Giản đánh giá.

Hệ thống:

* * *

Không phải, nhiệm vụ này hoàn thành không phải quá mức đơn giản đó sao?

Nó còn muốn tiếp theo tuyên bố nhiệm vụ, Uông Tần liền tỉnh lại, cũng nghe được lời khen ngợi của Du Giản.

Phần thưởng nhiệm vụ thứ hai cũng đã phát sóng vào trong ba lô mặt bản cá nhân của Du Giản, nhiệm vụ thứ ba tùy theo xuất hiện.

- Nhiệm vụ nhập môn thứ ba, khai khẩn đất hoang (tay mới)

- Miêu tả: Làm nơi ẩn núp thập toàn thập mỹ, không có đồng ruộng độc lập thì không thể xưng là hoàn mỹ, mời mau chóng khai khẩn ra 0.15 mẫu, làm cho cư dân thân mật được bảo đảm cho sự sinh tồn.

- Phần thưởng: Siêu thần lúa nước tuyệt đối không sinh bệnh sẽ không chết x 2000 gốc.

- Ghi chú: Công cụ khai khẩn đất hoang đã phát sóng vào ba lô, mời nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Du Giản sửng sốt trong nháy mắt.

Uông Tần lộp bộp, còn tưởng mình làm gì sai, sắc mặt cứng ngắc nhẹ giọng nói:

- Ngục.. ngục trưởng?

- Ân?

Tầm mắt Du Giản dừng trên người hắn, híp mắt cười nói:

- Tiểu Tần a, sau này mọi người đều là cư dân ở đây, cần sống chung với nhau thật lâu, không cần câu nệ như vậy.