Chương 46:

Du Giản gật đầu:

- Đúng đúng rồi, muốn ngủ thế nào thì ngủ, nơi này cả tháng cũng không có bao nhiêu người đi vào, thực vật quán dựa vào các vị giữ gìn.

Tôn Phong Niên lập tức nhìn Lý Cương Nghiên, vẻ mặt "anh xem đi" đầy vui vẻ.

Hắn vọt vào trong thực vật quán, đang muốn giang tay cảm thụ chân khí tươi mát bên trong, lòng bàn chân liền đạp trúng đồ vật gì đó.

Hình như là xương cốt?

Tôn Phong Niên cúi đầu, vẻ tươi cười cứng lại trên mặt.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Lý Nghiên Cương không chút suy nghĩ đi vào.

- Đại Tôn! Cậu làm sao vậy!

- Kháo!

Tôn Phong Niên hoảng sợ nhảy lui ra sau lưng Lý Cương Nghiên, khóc không ra nước mắt:

- Ngục trưởng! Sao trong thực vật quán còn có thứ kia a!

- Thứ gì?

Du Giản nghi hoặc vài bước đi vào, liền chứng kiến trong một lối đi nhỏ hỗn độn tràn đầy xương sọ người tán lạc đầy đất.

Nga, lần trước hắn đi qua còn chưa kịp thu thập mà thôi.

- Không phải là xương cốt sao? Có gì mà sợ! Trong cây cối nguyên thủy có nơi nào không có xương cốt! Như vậy rất giống tạo cảnh, buổi tối anh đóng quân dã ngoại sẽ có cảm giác gấp bội siêu cấp!

Du Giản nghiêm trang.

- Nói cũng đúng.. không đúng! Đây chính là xương sọ người!

Tôn Phong Niên thiếu chút bị nhiễu đi vào.

Một hai xương sọ thì cũng thôi, trong tận thế có gì mà chưa thấy qua, nhưng trong thực vật quán lại có khắp nơi! Trên mặt đất, trên cành lá, dưới bùn đất đều có.

Giống như một bãi tha ma!

Đầu óc hắn có hố mới đóng quân dã ngoại nơi này! Hắn muốn rút lại lời nói!

- Sợ hãi siêu cấp gấp bội đi.

Tôn Phong Niên ủ rũ.

- Dù sao nơi này sau này là nhà của các vị, nếu không thích phong cách loại này, có thể đổi thôi.

Du Giản nói.

Tôn Phong Niên:

-?

Nói giống như nếu hắn không thích thì có thể lập tức đổi lớp áo mới, đem toàn bộ xương cốt ở đây rửa sạch rụng.

Đến lúc này đại Tôn mới ý thức được, ngục trưởng không phải tìm cho bọn họ một căn nhà mới, mà là để cho bọn họ tới làm người vệ sinh miễn phí!

Nhưng còn có thể làm sao đây? Đến cũng đến rồi, hắn còn phải bồi giảng dạy đâu, chẳng lẽ còn có thể tự mình quay trở về?

Ai, vẫn là quét tước đi.

- Ngục trưởng, tôi..

- Chổi cùng giỏ rác nằm bên vách tường bên trái.

Du Giản liền nói.

Tôn Phong Niên:

- Được!

Hắn chỉ đành kéo Lý Cương Nghiên đi tìm.

Hỏi tại sao Trương giảng dạy không quét tước? Nói giỡn! Đó là giảng dạy của bọn họ! Loại việc cực khổ dơ bẩn như vậy không thể để cho hắn làm!

Du Giản mỉm cười xoay người đi qua phòng thí nghiệm bên phải.

Lúc này Trương Phú Đức đã đi vào, bắt tay sửa sang lại thiết bị cùng tư liệu.

Cũng đoán được phòng nghiên cứu bộ dáng thê thảm, dụng cụ thủy tinh vỡ khắp nơi, trên vách tường còn bắn lên chất lỏng kỳ quái, màu sắc diễm lệ.

Cảm nhận được Du Giản đi vào, thực vật to lớn như loài côn trùng mềm nhũn chậm rãi chuyển đi thân mình rời khỏi phòng thí nghiệm.

Trương Phú Đức đi tới bên cạnh, ấn công tắc đèn điện, cái đèn trên trần lóe hai cái đông một tiếng rơi xuống đất vỡ vụn.

Không khí xấu hổ tràn ngập.

Hệ thống trốn trong đầu Du Gian, không tim không phổi cười ầm ĩ.

- Giảng dạy, hay là hiện tại tôi đi tìm đèn?

Du Giản hỏi.

Trương Phú Đức ngăn lại hắn, lại ấn công tắc bên cạnh.

Thiết bị thực nghiệm chấn động, nơi đỉnh trút xuống ánh mặt trời, ngay sau đó cả nóc nhà mở ra, lộ ra trần nhà trong suốt.

Không ngờ còn có một chiêu này.

- Còn rất lãng mạn nha.

Du Giản nhìn hồi lâu nói.

Trương Phú Đức thấy hắn thật hứng thú tán loạn trong phòng thí nghiệm, bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới bên bàn sửa sang lại tư liệu.

Tiếp tục đi về mặt trước, còn có gian phòng càng lớn hơn nữa.

Thực vật quán chiếm cứ phân nửa đảo nhỏ, không gian hoạt động bên trong rất lớn, lần trước Du Giản không thời gian đi dạo, lần này đi theo Trương Phú Đức đi khắp qua một lần, ngay cả tầng hầm cũng đi xuống.

Trương Phú Đức nghiên cứu tư liệu, Du Giản ở phía sau giúp hắn lấy đồ vật, nhưng nhìn hắn có vẻ không yên lòng.

- Giản Giản, anh làm sao vậy?

Hệ thống hỏi.

Du Giản đang suy nghĩ có nên để cho Trương Phú Đức trở thành quyền ngục trưởng ngục giam Mậu Lâm hay không.

Theo trước mắt mà xem, không ai càng thích hợp hơn Trương Phú Đức làm quyền ngục trưởng, hắn là giảng dạy nông nghiệp học, còn có thực vật biến dị chủ đọng đi theo, thái độ làm người chính trực thiện lương.

Mọi mặt đều đủ tư cách, thậm chí còn viễn siêu tiêu chuẩn.

- A? Muốn cho Trương giảng dạy làm quyền ngục trưởng sao?

Hệ thống bất ngờ phản đối:

- Trương giảng dạy rất không tệ, nhưng mà hắn quá thiện lương, anh không thấy được sao? Tôn Chí bị đuổi đi ra, hắn còn thương hại.. nếu hắn làm quyền ngục trưởng, không ngừng cứu người thì phải làm sao? Đến lúc đó nơi này sẽ biến thành chướng khí mù mịt, không tốt quản lý!

- Thống tử, cậu nói rất đúng.

Du Giản nhìn kỹ Trương Phú Đức:

- Nhưng tôi vẫn rất muốn cho Trương giảng dạy làm a.

Hệ thống á khẩu.

Du Giản nói:

- Hay là cậu khuyên nhủ tôi?

Hệ thống:

- Không làm được không làm được.

Ai khuyên được Giản Giản! Một khi hắn nhận định một sự kiện, vậy sẽ giống như con ngựa hoang cởi cương, căn bản bắt không được! Không thấy được ngữ khí của hắn kiên định như vậy sao!

Vị lão giảng dạy cũng không chú ý Du Giản đã cách hắn khá xa, còn đang cẩn thận xem xét mỗi gốc thực vật trong thực vật quán.

Tận thế làm chúng nó biến hóa thật lớn, hắn đang ghi chép lại mỗi biến hóa, nếu cần thiết còn phải thu thập mẫu phân tích nghiên cứu.

Nhân lúc này Du Giản ra dấu cho Mặc Vận, Mặc Vận không tình nguyện lặng lẽ đi qua suy lá cây tựa hồ hỏi "chuyện gì?"

- Thương lượng với cậu một chút, tôi muốn cho giảng dạy làm quyền ngục trưởng nơi này, nếu chọn hắn, hắn còn có thể đạt được mộc hệ dị năng, thế nào, được rồi đi?

Vừa nghe là có quan hệ với chủ nhân của mình, Mặc Vận liền hứng khởi ý bảo Du Giản tiếp tục nói.

- Nhưng mà sao, cậu cũng biết phải không, giảng dạy rất thiện lương, thật dễ dàng bị người rắp tâm bất lương lừa gạt, cậu phải bảo vệ tốt cho hắn, hiểu không?

Mặc Vận không vui, đây không phải vô nghĩa sao? Nó nhất định sẽ bảo vệ tốt giảng dạy a!

- Được! Cứ quyết định như thế đi!

Du Giản cùng nó vỗ tay xem như ước định.

Trương Phú Đức quanh quẩn một vòng, đi vào trung ương thực vật quán.

Nơi này có một bồn hoa phi thường tinh mỹ, chỉnh thể màu trắng ngà, mặt trên điêu khắc thiên sứ cùng hoa tươi, còn có bồ câu trắng vỗ cánh bay cao, trong miệng ngậm cành ô liu hòa bình.

Chỉ tiếc trong bồn không có vật gì.

Cây Bạch Hoa đã chết, không lưu lại một chút tung tích.

Trương Phú Đức đứng bên bồn hoa, nhắm mắt mấp máy môi nhưng không lên tiếng.

Cây Bạch Hoa nguyên bản rất cao, vừa vào thực vật quán liền có thể chứng kiến, mới vừa tiến vào hắn đã không phát hiện, còn có suy đoán trước.

Du Giản đi qua giải thích:

- Cây Bạch Hoa biến dị cho nên tôi chỉ có thể giải quyết nó, giảng dạy, cây này là ông trồng? Nhìn ông thật hoài niệm.

Trương Phú Đức thật thích tính cách nói thẳng của Du Giản, hắn lấy chút bùn đất trong bồn hoa bỏ vào trong túi kín, hồi ức nói:

- Cây Bạch Hoa thật sự không phải do tôi trồng, là một người bạn vong niên của tôi.. chỉ tiếc hắn đã qua đời thật nhiều năm.

Du Giản hỏi:

- Chẳng lẽ là chủ nhân cũ của thực vật quán?

- Không sai.

Trương Phú Đức nói.

- Hắn có gia đình sao?

Du Giản lại hỏi.

Trương Phú Đức đáp:

- Có, từng có một gia đình hạnh phúc, chỉ tiếc.. cảnh còn người mất.

Ý tứ này không cần nói tiếp, xem ra gia đình chủ nhân cũ xảy ra biến cố thật lớn.

Du Giản ngồi xuống mép bồn hoa, cười nói:

- Giảng dạy, đừng khó sống, hiện tại bọn họ nhất định đang ở trên thiên đường thật khoái hoạt, vẫn tốt hơn chúng ta còn phải ở trong địa ngục giãy dụa.

Nghĩ như vậy cũng cảm thấy bình thường trở lại.

Trương Phú Đức dở khóc dở cười:

- Phải đó.. bọn họ quả thật sẽ rất hạnh phúc.

Du Giản vừa hỏi thăm gia đình giảng dạy, mới biết người thân của hắn còn qua đời sớm hơn hắn, hiện tại hắn chỉ lẻ loi một mình.

Du Giản thấy hắn còn đắm chìm trong chuyện cũ, bèn đi ra tìm hai nghiên cứu sinh.

Hai người này quét tước thật ra sức, đem xương cốt bại lộ đều quét ra thực vật quán, chờ Du Giản quyết định.

- Làm sao bây giờ? Trực tiếp ném vào trong hồ đi.

Du Giản nói.

Đây không phải nên làm thế sao?

Du Giản trước cầm lấy một xương đùi còn dính thịt, dùng sức ném xuống mặt hồ.

Đồng thời miệng hắn còn toát ra thanh âm chậc chậc như kêu chó mèo.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------