Chương 47

Trong đầu hai người đầy dấu chấm hỏi.

Một giây sau, một con cá lớn dài nửa thước nhảy ra mặt nước, mở ra miệng rộng đầy răng nhọn, một ngụm đem xương cốt nuốt vào.

- Thấy không?

Du Giản lại cầm một cây xương cốt chỉ vào trong hồ:

- Cá kiểng trong hồ của chúng ta không ít!

Mặt hồ ừng ực nổi bọt nước, càng ngày càng nhiều cá nổi lên, liên tiếp đoạt lấy thực vật trong tay Du Giản.

Cá cũng là một bộ phận của kiến trúc, chịu Du Giản khống chế, thực vật của chúng nó chính là thịt, nhưng bây giờ làm gì có nhiều thịt như vậy cho chúng nó ăn?

Tôn Phong Niên cố gắng bảo trì bình tĩnh:

- Loại biến dị này, bộ dạng so với cá trong biển sâu còn xấu.

Lý Cương Nghiên:

- Đại Tôn nói không sai.

Du Giản lấy ra giấy ăn lau tay, lại bỏ vào trong thùng rác, vỗ vai hai người.

- Người đã chết hóa thành năng lượng tiến vào trong thân thể cá biến dị, cá biến dị cũng sẽ bảo hộ chúng ta, tương đương những người đã chết bảo hộ chúng ta, nghĩ như vậy có phải không cảm thấy đáng sợ nữa không?

Không, vẫn là thật đáng sợ được không!

Du Giản nói:

- Vậy nhiệm vụ cho cá ăn giao cho hai anh, tôi đi xem giảng dạy!

Tôn Phong Niên nhìn theo bóng lưng hắn, lộ nụ cười còn khó xem hơn khóc.

- Đây là tôi cho cá ăn sao? Tôi cảm thấy là cá nuôi tôi.

Lý Cương Nghiên lập tức cầm chổi:

- Tôi đi bên trong đem xương cốt còn lại quét ra, đại Tôn cố lên!

Tôn Phong Niên:

-?

Huynh đệ thì cứ sáp hai đao phải không! Ngoan độc!

Du Giản quay vào thực vật quán, còn chứng kiến Trương Phú Đức lẩm bẩm bên bồn hoa, lờ mờ có thể nghe được một câu như "là tôi thật xin lỗi đứa bé kia".

Cuối cùng hắn xuất ra chìa khóa, lại than thở vài tiếng.

Hệ thống đánh giá:

- Lại nghĩ tới thằng nhãi con lòng lang dạ sói kia đi.

Du Giản:

- Còn không phải sao?

Hắn đi tới bên cạnh Trương Phú Đức, gọi con bướm đi theo Tôn Phong Niên tới biến ra lân phấn kính.

- Giảng dạy, ông xem!

Trương Phú Đức ngẩng đầu.

Trong kính thật rõ ràng truyền ra hình ảnh mấy người Tôn Chí, bọn hắn đang ở trong biệt thự nằm ở vùng ngoại thành, quả thật rất không sai.

- Giảng dạy, ông đừng mãi nghĩ tới bọn hắn, ai cũng là người trưởng thành, cần phụ trách cho lời nói cùng việc làm của chính mình, huống hồ hiện tại bọn hắn không phải rất tốt sao? Ông nhớ bọn hắn như vậy, chỉ sợ Tôn Chí còn ở sau lưng mắng chửi ông lão gia hỏa này kia.

Câu nói cuối cùng nhiều ít có chút không tôn trọng, nhưng Trương Phú Đức lại ổn định xuống.

- Còn có Vương Thắng, hắn sẽ không trở về. Tôi vốn định gọi con bướm theo dõi hắn trở lại, không ngờ con bướm kia lại xem trọng tính cách của Vương Thắng, lại đi theo âm thầm bảo hộ hắn.

Lời nói của Du Giản mang theo oán hận, nhưng không có tính công kích thực chất, giống như một tiểu bối nói chuyện với trưởng bối thì than thở một ít việc mình không hài lòng vậy thôi.

Trương Phú Đức cũng hiểu được Du Giản muốn làm cho hắn thả lỏng, nhìn mấy học sinh trong kính, trong lòng hắn cũng thả lỏng khúc mắc.

- Tiểu ngục trưởng, cảm ơn cậu.

Hắn trịnh trọng cảm tạ.

- Cảm tạ cái gì? Giảng dạy có thể toàn tâm toàn ý nghiên cứu là tốt rồi.

Du Giản nhìn thời gian, cảm thấy đã tới giờ.

- Đúng rồi giảng dạy, trước đó ông không phải đã hỏi tôi sao? Hỏi tôi rốt cục khao khát cái gì.

- Nga? Hiện tại tiểu ngục trưởng muốn nhận chân trả lời tôi?

Trương Phú Đức cười híp mắt.

- Trước kia tôi trả lời vẫn thật nhận chân, nhưng mà sao.. lần này thì khác.

Du Giản nói.

Trương Phú Đức ra vẻ chăm chú lắng nghe đáp án của hắn.

Du Giản cũng không tùy ý hồ lộng như lần trước, nói thật rõ ràng.

- Ông nói rất đúng, mỗi người đều có điều mình khao khát, mà tôi thì luôn tìm kiếm. Tôi không ngừng thí nghiệm, không ngừng quan sát, bất quá là muốn từ bên trong tìm được ánh sáng của nhân tính mà thôi.

- Lòng chính trực, không sợ hãi, thiện lương, vô tư, hết thảy điều tốt đẹp, tôi đang tìm kiếm chúng nó, mỗi khi tôi tìm được một chút, tối sẽ càng thêm tin tưởng mục đích tôi sống sót, mà hắc ám gì đó không có chút giá trị, sẽ chỉ làm cho tôi lần lượt thất vọng, nhưng chúng nó thì khác, là chúng nó chống đỡ mới khiến cho tôi sống tới ngày nay, làm cho tôi cảm động, làm cho tôi rung động.

- Cho nên tôi sẽ dùng cả đời đi tìm nó, đi chứng minh lý niệm của tôi.

Nói xong hắn vươn tay với Trương Phú Đức:

- Giảng dạy, ông nguyện ý cùng tôi cùng nhau sao?

Ngay một khắc Trương Phú Đức bắt tay hắn, Du Giản cũng tuyển định hắn làm quyền ngục trưởng.

- Có tuyển định cư dân thân mật Trương Phú Đức làm quyền ngục trưởng hay không?

- "Có" "Không"

- Nêu lên: Cương vị quyền ngục trưởng có thể đổi mới, nhưng có một tháng thời kỳ làm lạnh, mời ngục trưởng cẩn thận tuyển định.

- Trước mắt năng lực của ngục trưởng là nhị cấp đỉnh, nếu tuyển định Trương Phú Đức làm quyền ngục trưởng, thì năng lực là 80% nhị cấp đỉnh, xem như là nhị cấp hậu kỳ.

Du Giản lập tức lựa chọn có.

- Đã chọn xong, đang tiến hành liên đón.. liên đón thành công.

Du Giản buông tay Trương Phú Đức, vị lão giảng dạy đứng nguyên tại chỗ, hắn cúi đầu nhìn hai tay của mình, bên trong tràn ngập sinh mệnh lực.

Cảm giác người già tuổi xế chiều không còn sót lại chút gì, giờ phút này hắn tai thanh mắt sáng, thậm chí còn có thể nghe được thanh âm Tôn Phong Niên cho cá ăn còn cách thật xa!

- Tiểu ngục trưởng, đây là..

Trương Phú Đức kinh ngạc, đối với cỗ lực lượng thình lình xuất hiện không biết ra sao.

Du Giản không nói mà cấp thời gian cho Trương giảng dạy có thể thăm dò cỗ lực lượng này. Đối với hắn mà nói, người có thể đạt được lực lượng mình vừa ý là một việc vui sướиɠ khiến người cảm động lây.

Dị năng cải tạo thật nhanh, tinh thần của hắn dùng mắt thường có thể thấy được rất nhanh tốt hơn.

Bàn tay Trương Phú Đức nhẹ nhàng vung lên, mấy gốc thực vật phấn khởi nhảy nhót, tận tình khiêu vũ, thậm chí càng muốn tới gần hắn hơn một ít.

Không hổ là giảng dạy nông nghiệp học, ngay cả thực vật cũng rất xem trọng hắn.

- Tiểu ngục trưởng, cỗ lực lượng này..

Trương Phú Đức dừng lại, hắn nhìn Du Giản tựa hồ muốn nói gì.

Đối với một người say mê ngành nghiên cứu mà nói, sau tận thế thực vật biến dị, nhân loại tiến hóa còn có dị năng, đã là chuyện thật khó lý giải, càng khỏi nói hiện tại tự thể nghiệm một hồi.

Cơ hồ tất cả mọi người biết sau tận thế có một phần lực lượng trọng yếu bao nhiêu, hiểu được mình bây giờ có thể sử dụng dị năng làm rất nhiều chuyện, Trương Phú Đức cũng biết hành động của Du Giản vĩ đại bao nhiêu.

Có bao nhiêu người nguyện ý đem lực lượng phòng thân của mình phân cho một người không thân chẳng quen đây?

Nhưng lúc còn ở trong ngục giam, hắn lại không chút keo kiệt xuất ra thực vật, cung cấp nơi ở thoải mái, thậm chí còn cho các học sinh định ra tinh thần liên đón với đàn bướm, cam đoan xác suất sinh tồn của bọn họ.

Giờ phút này Trương Phú Đức càng thêm tin tưởng, nếu là Du Giản, nhất định có thể dẫn theo mọi người đi hướng quang minh.

- Tiểu ngục trưởng, cảm ơn!

Ngàn lời vạn câu vẫn hóa thành một câu cảm ơn, Trương Phú Đức cũng biết Du Giản thích những lời nói thật tâm đơn giản.

- Cảm tạ cái gì, chỉ là nhấc tay mà thôi.

Du Giản nói.

Việc quản lý ngục giam không còn là chuyện riêng của một mình hắn! Gánh vác hơn phân nửa phiền phức! Tốt quá!

- Trương giảng dạy, ông cứ yên tâm nghiên cứu đi, có gì thiếu thì nói cho tôi biết, tôi đi giúp ông mang về.

Hắn nói, lại nghĩ tới cái gì nhìn ra bên ngoài:

- Đúng rồi giảng dạy, diện tích công viên trung ương còn lớn, ông cảm thấy được khai khẩn ra một mảnh đất trồng thực vật thế nào?

Dù sao cơ chế nhiệm vụ không quy định rốt cục dùng công viên làm gì, Du Giản liền chính mình nghĩ cách.

Niềm vui lớn nhất của trò chơi làm ruộng chẳng lẽ không phải là vì mình có thể tùy ý quy hoạch thổ địa, muốn làm trang hoàng sao!

Trương Phú Đức đồng ý gật đầu:

- Có thể thử một lần.

Sau khi thương lượng qua, giảng dạy quay về phòng thí nghiệm, bắt đầu phân tích thực vật biến dị.

Có mộc hệ dị năng gia thành, thực vật biến dị trong thực vật quán dị thường nhu thuận, ngoan ngoãn cống hiến tế bào của mình cho Trương Phú Đức.

Quả nhiên dị năng ở trên thân thể người thích hợp có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Du Giản thật tin tưởng Trương Phú Đức, hắn ném lại cục diện rắm rối giống như nhảy nhót đi ra phòng thí nghiệm, đi tìm Lý Cương Nghiên.

- Lý ca, quét tước thế nào?

Du Giản hỏi.

- Ngục trưởng, mảnh đất này xong rồi, Trương giảng dạy đâu?

Lý Cương Nghiên nói chuyện mà động tác cũng không ngừng.

- Giảng dạy ở trong phòng thí nghiệm, muốn đi tìm thì chính mình đi thôi, nơi này giao cho các vị vậy, tôi muốn đi xem bên ngoài, có vấn đề gì thì cho tiểu con bướm cho tôi biết là được.

Du Giản đáp.

Hắn thật hài lòng với phòng ngự của ngục giam Mậu Lâm, nhất là một vòng thực vật xung quanh công viên, hoàn toàn ngăn cách tiểu nhân muốn tiến vào cọ nơi ẩn núp.

Lý Cương Nghiên nghe vậy nói:

- Được, ngục trưởng cứ đi đi, bên này chúng tôi sẽ xem trọng.

- Tiểu Lý, anh quét xong chưa, tôi cho cá ăn xong rồi!

Trên cầu Tôn Phong Niên hô, chạy vào thực vật quán, vừa liếc mắt liền nhìn thấy quả cầu lông xù trên cổ tay Du Giản.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

15 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại