Chương 3:

Bọn hắn đều biết không gian dị năng ý nghĩa như thế nào, trong không gian thời gian dừng lại, thực vật sẽ không biến chất, có Uông Tần ở, bọn hắn sẽ có bảo đảm cuộc sống trụ cột.

Cho nên dù áp bức trách mắng như thế nào, bọn hắn đều phải bảo vệ hắn, cho dù hi sinh một hai tiểu đệ vô dụng cũng không sao cả.

Dù sao thêm cái miệng cũng phải tốn thêm một ít thực vật..

Ban đêm, núi rừng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim kêu tiếng côn trùng vang hoặc ngẫu nhiên có tang thi lạc đơn men theo mùi vị đi vào ngục giam, âm thanh tiếng đánh sẽ biến thành đột ngột mà nhiễu mộng tốt người khác.

Áo sơ mi hoa ngáp dài, rời khỏi giường lớn kéo quần đi ra ngoài.

Ở lại đây hai ngày, bọn hắn cũng không còn cảnh giác như trước đó.

Bước ra phòng ở, hắn quay đầu đi về hướng phòng vệ sinh, đột nhiên sau lưng truyền tới gió lạnh nhè nhẹ.

Hắn rùng mình một cái, nháy mắt thanh tỉnh.

Quay đầu, trước hàng hiên đen ngòm, cửa song sắt cách ly bị đẩy ra một khe hở, góc rẽ phía dưới giống như có bóng đen mấp máy.

Một giọt bọt nước rơi lên cổ của hắn, lạnh lẽo tận xương làm hắn run run lắc đầu.

- Ai? Ai ở đó!

Đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, hắn hướng thang lầu lên tiếng.

Chỉ có cửa sắt chậm rãi xoay tròn mở ra.

Hắn nuốt nước bọ, chậm rãi đi tới cửa thang lầu.

Trong lòng hắn nhớ kỹ trên thế giới này không có quỷ.

Người đều biến thành tang thi, như thế nào còn có quỷ!

Mà tang thi bị ngăn cách bởi hai tầng võng lưới sắt cách ly, căn bản không thể đột phá!

Sợ đánh thức đại ca bị quở trách, một mình hắn kéo cửa sắt, đi xuống thang lầu tới ngã rẽ, cả gan đi xuống xem.

Phía dưới trống rỗng, toàn bộ chỉ có trụ xi măng chống đỡ lầu, gì cũng không có.

Quả nhiên là tác dụng tâm lý.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, thần kinh lơi lỏng, nắm tay tay vịn thang lầu đi lên trên.

- Phanh!

Đại cửa sắt đột nhiên đập về tại chỗ, theo sau dát chi một tiếng đã khóa lại.

- Kháo!

Cảm giác sợ hãi tràn khắp tứ chi, hắn té xông lên trước, cầm lấy song sắt kêu to:

- Cứu mạng a! Đại ca! Cứu mạng a! Có quỷ!

Tiếng kêu thê lương đánh thức đám người, đại ca thần sắc tức giận phái hai người đi ra xem.

Phát hiện áo sơ mi hoa bị khóa dưới cầu thang, hai người cười ha ha, còn trào phúng hắn một phen, quay đầu lại nói với đại ca ở trong phòng:

- Không có việc gì đại ca! Chính là lão Hoa không cẩn thận bị khóa dưới lầu! Thằng nhãi kia liền kêu quỷ!

Hai tiểu đệ trêu ghẹo vài câu mới mở cửa, vẫn không quên giáo huấn tên kia.

- Cửa nơi này còn chưa làm xong, mày động hai cái liền mở thôi, lão Hoa, nửa đêm ngủ hồ đồ đừng giả thần giả quỷ được chưa, làm mất giấc ngủ của đại ca.

Áo sơ mi hoa bị trào phúng đỏ mặt, hắn thở phì phì cố sức giải thích:

- Không, không phải, vừa rồi tôi chứng kiến có bóng người ở lầu hai!

Hai người kia cũng lần đầu tiên nhìn thấy hắn kinh hoảng như vậy, không biết nên nói gì, quyết định mang theo hắn chuyển một vòng đại lầu, miễn cho hắn gọi bậy.

- Vì mày, lão tử còn ý đặc biệt lãng phí chút gas cuối cùng trong hộp quẹt.

Một người mắt trợn trắng bật hộp quẹt.

Ba người đi xuống lầu, vừa xuống mấy bậc thang cửa sắt phía sau lại va chạm làm bọn họ hoảng sợ nhảy dựng lên.

- Kháo!

- Tao đã nói là có quỷ!

Áo sơ mi hoa hỏng mất.

Hai người kia không tin tà, lại nhìn cửa, phát hiện làm thế nào cũng mở không ra.

Mà ngay bên cạnh bọn hắn, có tiếng hí hô truyền tới.

Ba người liếc nhau, đều chụp lấy lan can:

- Đại ca! Có quỷ a!

Đại ca nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, hệ thống nhìn thấy không hiểu ra sao.

- Giản Giản, chúng ta làm nhiệm vụ trước đi, hiện tại không có thật thể, nhất thời còn chưa đuổi bọn hắn đi được, loại tiểu xiếc này một khi bọn hắn phát hiện không uy hϊếp, sẽ không còn sợ.

Chuyện mấy người kia gặp được đều do Du Giản thao tác. Làm linh của ngục giam, hắn đương nhiên có thể thao tác toàn bộ mọi vật trong kiến trúc này.

- Hôm nay không phải tôi chết, thì là bọn hắn cút đi!

Du Giản nói.

Hệ thống tê rần, nó không nghĩ tới Du Giản còn rối rắm chuyện trước đó.

- Không phải là đi WC sao? Sau này có cư dân, trong ngục giam cũng phải xây WC a!

- Cậu biết cái gì! Cậu không hiểu! Trong WC có thùng nhựa! Nhưng bọn hắn lại tùy chỗ đại tiểu tiện! Là phải bị bắt lại giáo dục!

Cảm xúc Du Giản kích động ôm đầu.

- Hơn nữa tên lão Hoa kia! Hắn không ngờ còn tiêu chảy! Tiêu chảy! Văng khắp trên tường! Không riêng như thế! Bọn hắn còn phun đàm cùng ném tàn thuốc khắp nơi! Ném loạn rác rưởi! Hợp lý sao! Đây là chuyện một công dân tốt nên làm sao!

Hệ thống:

* * *

Được, anh vui vẻ là tốt rồi.

Đại ca dẫn những người khác đi ra, bọn hắn vừa đi tới trước hàng hiên, mấy cánh cửa phòng giam xung quanh loảng xoảng đóng mở không ngừng, hơn nữa hiển nhiên không phải gió đêm gây ra.

Đại ca là một hàng cứng rắn, không sợ hãi rụt rè như những người khác, lấy ra đèn pin đánh giá hai bên, hào quang chợt lóe xa xa nơi cuối hành lang có một bóng người thổi qua.

Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, mọi người nhìn qua, thấy hai mắt đỏ tươi cùng quần áo nhuốm máu của nó!

- A!

Hệ thống kêu to trong óc Du Giản:

- Giản Giản không tốt! Có tang thi vào được! Nhanh bắt nó gϊếŧ chết!

Du Giản bình tĩnh:

- Không có chuyện gì thống tử, là tôi dẫn dụ tới.

- A? Vậy.. cái gì? Anh dẫn dụ tới hồi nào? Sao tôi lại không biết!

- Ngay tại vừa rồi a!

Lúc áo sơ mi hoa tỉnh lại, Du Giản đang cân nhắc mở võng cách ly của ngục giam, thả một con tang thi đi vào.

Bởi vì hai bên thao tác đồng thời tiến hành, hệ thống chỉ nhìn chằm chằm bên trong, cũng xem nhẹ động tĩnh bên ngoài.

Tang thi vừa vào, đại ca đều ngồi không yên.

- Con này nhất định là tang thi tiến hóa! Không tốt, mau rời đi!

Còn hơn nhân loại tiến hóa thong thả, tốc độ tiến hóa của tang thi nhanh hơn, mấy người gϊếŧ ra M thị liền từ xa xa gặp qua nhiều tang thi biến dị.

Ở trong mắt tang thi biến dị, nhân loại không khác gì thực vật bị nuôi nhốt, yếu ớt đáng thương.

Cảm thụ được kiến trúc lay động, lại nhìn tang thi như ẩn như hiện sắp tới gần, đại ca quay đầu bỏ chạy, mạng nhỏ quan trọng nhất thôi!

Lần này cửa sắt hàng hiên thuận lợi mở ra, những người khác còn sững sờ tại chỗ, thấy đại ca bỏ bọn hắn mà đi, toàn bộ bừng tỉnh mày xô tao đẩy bỏ trốn.

Lúc đi ra khỏi phòng Uông Tần đi phía sau bọn họ, tình huống thay đổi đột ngột hắn lẽ ra cũng muốn cùng chạy trốn xuống lầu, đột nhiên nhớ tới mình chưa cầm theo túi xách, cắn răng chạy trở vào phòng ôm bọc chạy ra.

Chờ hắn chạy tới thang lầu, cánh cửa lại đóng chặt chẽ, đội lưu manh không thấy tung tích.

Nhận thấy được nguy hiểm càng ngày càng gần phía sau, tang thi rống ngay bên tai, thân thể Uông Tần run lên lại bởi vì suốt vài ngày đói bụng nên dị thường suy yếu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Bên ngoài rào chắn tang thi truy đuổi mấy người rời đi, Du Giản nhìn theo bọn hắn đi xa, duỗi lưng một cái.

Cùng lúc đó thanh âm cơ giới lại xuất hiện.

- Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nhập môn thứ nhất, rửa sạch rác rưởi (tay mới), phần thưởng đã phát ra, mời đúng lúc lĩnh.

Theo thanh âm nêu lên nhiệm vụ hoàn thành, Du Giản cũng nhận được phần thưởng của mình.

Nguyên bản linh thể bay trên không trung chợt trầm xuống, dần dần hình thành hình dáng thân thể, cuối cùng thành hình.

Tiếng gió gào thét chợt ngừng lại, trong phòng giam trên lầu hai, một thiếu niên khuôn mặt có chút trẻ con, nhìn thấy tuổi không lớn, mặc áo khoác đơn giản hiển lộ thân hình.

Du Giản vừa mới biến hóa đã cảm thấy không đúng.

- Thống tử, vì sao cậu phải nén chiều cao thân thể của tôi?

- A?

Hệ thống ngẩn ra, quay đầu điều chỉnh lại tư liệu:

- Ha ha, không có nha Giản Giản, anh nguyên lai cao 1m85, hiện tại 1m75, không kém bao nhiêu phải không, bốn bỏ năm lên vẫn là giống nhau.

Lúc này hệ thống chuẩn bị cả ngàn lý do ứng phó lời chất vấn của Du Giản.

Thay đổi thân cao làm cho hắn thoạt nhìn chỉ mới vào trung học sơ cấp mười lăm mười sáu tuổi, là bởi vì hệ thống mới sinh ra, thật sự không có cách khác.

Dựa theo tiền bối hệ thống nói qua, rất nhiều ký chủ phát hiện bộ dạng mình bị thay đổi, nhất là thân cao, nhất định sẽ tranh luận, bởi vậy nó cũng thật khẩn trương, chỉ sợ Du Giản không buông tha.

Nhưng thần kỳ chính là Du Giản cũng không nói thêm gì, chỉ nói thầm một câu trong ngục giam không có gương, sau đó bước tới chỗ Uông Tần đang hôn mê.

Tang thi bị hắn dẫn dụ vào sớm bị giam trong phòng khác, ngửi được hương vị nhân loại bên ngoài không ngừng dùng sức xô cửa.

Du Giản hoạt động một chút thân thể, phát hiện hiện tại khí lực mình không nhỏ, liền tay không nâng lên Uông Tần tản bộ trên lầu hai.

Giờ phút này hệ thống mới phát hiện.

- Oa! Giản Giản hoàn thành nhiệm vụ! Chẳng lẽ anh sớm biết rác rưởi trong nhiệm vụ là chỉ đám người đó sao! Quá mạnh mẽ! Không hổ là ký chủ được lựa chọn!

- Không phải a!

Đuổi đi đám lưu manh kia, ngữ khí Du Giản vui vẻ hơn.

- Tôi chỉ là muốn đem bọn hắn đuổi đi mà thôi, với tôi mà nói bọn hắn chính là rác rưởi. Tôi còn tính toán đuổi bọn hắn xong rồi, sai khiến Uông Tần quét dọn vệ sinh đâu.