Chương 17:

Du Giản không che giấu, chắp tay sau lưng cười híp mắt xuất hiện trước mặt Uông Tần.

Vô nghĩa, nếu còn tiếp tục đi theo hắn, ba ngày cũng không tới được nông đại.

Mà nghe được thanh âm của Du Giản, Uông Tần sững sờ, hắn dụi mắt xoay người lại.

- Nhất định là mình quá mệt mỏi, mình lại có thể xuất hiện ảo tương về ngục trưởng..

Du Giản đi theo bên cạnh hắn, vừa đi vừa gật đầu:

- Đúng rồi đó tiểu Tần, gần đây cậu quá mệt mỏi, sau khi trở về nên nghỉ ngơi nhiều vài ngày, ít nhất mỗi sáng ngủ thẳng tới tám giờ.

Uông Tần buồn rầu:

- Nhưng mà đồng hồ sinh vật của tôi đã thói quen sáu giờ thức dậy.. khoan khoan, anh thật là ngục trưởng?

- Yên tâm, không ai có thể đóng giả tôi.

Du Giản kéo hắn trở vào trong hẻm nhỏ, tránh né tang thi theo mùi mà tìm tới, lời nói thấm thía:

- Tiểu Tần a, sau này có việc nên cùng chúng tôi thương lượng, hiện tại chúng ta ở chung một chiếc thuyền.. huống chi, tôi là ngục trưởng ngục giam, hẳn nên giúp cư dân giải quyết khó khăn.

Hơn nữa Uông Tần đi rồi, hắn đi đâu mà tìm một sức lao động tuổi trẻ có lực hành động cố châp, còn ít nói hơn nữa chỉ cần nói một chút liền thông như vậy đây!

Tìm ba phút, Uông Tần rốt cục chấp nhận sự thật Du Giản theo đuôi hắn cùng đi vào M thị, hai người cùng bắt tay giải quyết vấn đề lớn nhất hiện tại – lạc đường.

Du Giản xuất ra bản đồ.

- Tiểu Tần, cậu xem có hiểu được hay không.

Uông Tần:

- Ngục trưởng, tôi là sinh viên văn khoa.

Du Giản:

- Sinh viên văn khoa không biết xem bản đồ sao?

- Tôi.. tôi chuyên nghiệp là học văn tự cổ đại.

Uông Tần tuyệt vọng.

Ai quy định văn khoa sinh nhất định phải biết xem bản đồ! Hắn chính là dựa vào học bằng cách nhớ thi lên đại học thì làm sao vậy!

Du Giản kỳ quái nghiêng đầu:

- Nhưng cậu không phải là sinh viên nông đại sao?

Uông Tần:

* * *

Tuy rằng nông đại là đại học nông nghiệp, nhưng cũng không phải chỉ có một môn chuyên nghiệp tương quan nông nghiệp a!

Hai bên trầm mặc nhìn nhau, hai người cùng nhau thở dài.

- Bỏ đi, đổi lại biện pháp.

Du Giản sửa sang lại quần áo, xoay người quay vào trong con hẻm nhỏ.

Thấy vậy Uông Tần nghĩ Du Giản đã tìm được đường, vội vàng đuổi theo.

Du Giản tìm được đường đi rồi sao?

Đương nhiên không phải.

Tuy hắn không phải lộ si, nhưng muốn tìm con đường trong tòa thành thị chưa từng đi qua bao giờ vẫn làm khó hắn.

Hơn nữa đại lộ chen chúc, chỉ có thể đi một ít đường nhỏ chưa chắc có tên trên bản đồ, trình độ khó khăn trực tiếp tới max.

Hiện tại hắn là hỏi thăm tình báo.

Quả nhiên khi xuyên qua một con đường nhỏ tới tới lui lui mấy lần, kiến trúc không người bên đường nhịn không được nói kháy:

- Không phải đi hai vị tiểu lão đệ, cứ đi tới đi lui chỗ này làm chi đây? Hai người không trở về nhà a?

Trong mắt Du Giản mỉm cười.

Không phải đã tới rồi sao?

Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Uông Tần nghiêm túc hỏi:

- Tiểu Tần, chúng ta đây là muốn đi đâu?

Trên mặt Uông Tần tràn ngập dấu chấm hỏi:

- Đi nông đại a ngục trưởng?

- Nga, nông đại a.

Du Giản gật gật đầu:

- Chúng ta tiếp tục đi thôi.

- Đi? Đi cái rắm! Phương hướng đều sai lầm rồi! Đi lối rẽ hướng bên trái a!

Kiến trúc nhanh chóng kêu to.

So sánh với những khu náo nhiệt, kiến trúc trên đường nhỏ đều trầm mặc ít lời, trừ phi thật sự nhịn không được bằng không tuyệt không mở miệng.

Vì thế chỉ cần Du Giản đi sai lầm, kiến trúc đều nhịn không được.

Đi tới lối vào sai lầm, hắn nhìn nhìn bên trong, có con đường chuyển biến đúng như lời của kiến trúc đã nói.

- Tôi vẫn cảm thấy được con đường này thuận mắt, hay là chúng ta đi bên này.

Du Giản trấn định.

Uông Tần:

- Được?

Cho dù ngục trưởng không biết đường, vậy vẫn tốt hơn bản thân mình chuyển loạn, hiển nhiên tiểu Tần bắt đầu mù quáng mê tín Du Giản.

Cứ như vậy Du Giản dựa theo lời của nhóm kiến trúc dần dần tới gần nông đại.

- Nông đại nhắm thẳng mà tiến! Xa hơn bên trái là đại lộ!

- Ngu ngốc! Rẽ ngoặt là muốn bị tang thi làm thịt sao? Đám người lần trước chính vì vậy mà chơi xong!

- Người số thứ tự 19283 cung 19284, có thể giúp tôi xé đi quảng cáo trên người của tôi không, tôi miễn phí cho các cậu vào ở một đêm, tôi khuyên các cậu thức thời, đừng ép tôi quỳ xuống van cầu hai vị nha..

- A a a, đừng đi lên phía trước! Nơi đó là tử lộ, toàn bộ đều là tang thi!

Ở giữa giống như hỗn vào thứ gì đó kỳ quái?

Du Giản đứng ở giữa đường, Uông Tần nhìn thấy hắn vòng vo 90 độ đi tới trước một kiến trúc bình thường, đem quảng cáo trên vách tường xé xuống.

- Ngục trưởng?

- Không có gì, tôi chỉ là có chút tò mò.

Du Giản giống như không có việc gì lại đi tới trước hắn.

Uông Tần liếc mắt một cái, chỉ thấy trên quảng cáo viết:

- Góa phụ tịch mịch, muốn bỏ tiền cầu đứa con, có ý tứ mời gọi số xxxxx.

* * *

Không khí đọng lại, hai người lại nhìn nhau không nói gì.

- Người số 19283, cậu là một người tốt, tôi phải nhắc nhở cậu, đó là tin giả, đừng bị mắc mưu nha.

Kiến trúc vừa rồi còn bổ một đao.

Du Giản bình tĩnh đem quảng cáo xé thành mảnh nhỏ, nhét vào thùng rác, cũng báo cho Uông Tần:

- Đả kích phạm tội, mỗi người có trách.

Uông Tần vội vàng:

- Ngục trưởng nói rất đúng.

Thân thể nhân loại không thể so sánh với thân thể đặc chế, đi qua gần nửa thành thị, Uông Tần không còn nhịn được.

Du Giản dựa vào cột điện, giống như là tự lẩm bẩm nói:

- Cũng không biết còn cách nông đại xa lắm không.

- Nông đại? Còn rất xa! Có phải hai người này ngu xuẩn không, có xe đạp miễn phí không dùng?

Một nhà hàng đóng cửa nằm bên cạnh nhỏ giọng mở miệng.

Du Giản lại không lời phản bác.

Hắn thoáng nhìn, quả nhiên ở con đường phía trước tìm được một loạt xe đạp miễn phí buộc chung với nhau, lúc này cũng không cần hỏi thăm dùng bạo lực mở khóa lấy hai chiếc xe.

Phòng ngừa vạn nhất, Du Giản đem loạt xe bỏ vào trong ba lô, còn vài chiếc lưu lại cho người cần chạy nạn.

Có công cụ thay đi bộ, tốc độ của hai người nhanh hơn rất nhiều, nhưng nhà hàng nhỏ mới nhắc nhở Du Giản vừa rồi, chứng kiến hai người lấy đi xe đạp còn có chút kỳ quái:

- Sao tôi lại cảm giác đứa bé kia có thể nghe được tôi nói chuyện..

Bên này lái xe đạp dựa theo nhóm kiến trúc chỉ điểm, Du Giản mang theo Uông Tần chạy nhanh tới nông đại.

Bọn họ tránh đi đường lớn, trừ bỏ tang thi cũng không gặp được người, giảm được nhiều thời gian, nhanh tới mức Uông Tần không tưởng tượng nổi.

Giờ phút này hai người buông xe đạp trốn trong góc quan sát cửa trường hướng tây bắc của nông đại.

Cửa trường đóng chặt, bên trong tang thi học sinh chen chúc cùng một chỗ, liều mạng vươn hai tay qua song cửa.

Bảo an cũng biến thành tang thi, không ngừng va chạm vào cửa thủy tinh.

- Đây là cửa trường mà cậu trốn ra sao?

Du Giản hỏi.

Uông Tần lắc đầu:

- Không phải, tôi theo cửa đông rời đi, nơi đó cũng bị luân hãm.

Tình huống này, đừng hỏi, hỏi cũng vô dụng.

Du Giản nói:

- Như vậy một hồi chúng ta xuyên qua đường lớn, theo phòng bảo vệ đi vào.

- Sau đó đây?

- Đợi sau đó rồi tính!

Nói xong Du Giản lôi kéo Uông Tần lao ra, nhanh tới mức tang thi ven đường cũng không kịp phản ứng.

Ngay lúc bọn hắn tiếp cận cửa trường học thì trong đầu Du Giản vang lên nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ sơ cấp thứ nhất: Giải phóng nông đại M thị.

- Miêu tả: Cũng không khó khăn, cho kẻ sống một đường sinh cơ là tốt rồi.

- Phần thưởng: Không gian ba lô mở rộng còn có công năng chồng, đạo cụ đặc thù (bằng chứng nghiên cứu nông nghiệp học)

Nhiệm vụ cuối cùng nảy sinh cái mới, nhưng bây giờ không rảnh bận tâm.

Du Giản một cước đá văng cửa phòng bảo vệ, nhanh chóng kéo Uông Tần lao vào. Bảo an tang thi ngửi được mùi vị, lập tức phấn khởi xông tới.

Đầu óc Uông Tần trầm xuống, theo bản năng xuất ra không gian dị năng, lột bỏ đầu tang thi.

- Không sai a tiểu Tần, gần đây tiến bộ lớn như vậy.

Du Giản nhìn bên ngoài, tang thi đang bị ngăn nơi cửa sổ phòng bảo vệ.

Uông Tần nhìn thấy da đầu run lên:

- Ngục trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?

- Đương nhiên là.. mở một đường máu!

Du Giản nhìn kỹ tình hình trường học, cấp ra định luận.

Uông Tần:

-?

Dựa vào hai người bọn họ sao?

- Cậu đi xem trong phòng an ninh có trang bị hay không, đem mình bao vây kín một chút, bằng không mặc ngắn tay còn chưa ra cửa đã bị cắn thành xương cốt.

Du Giản thúc giục.

Phòng an ninh không lớn, bên trong còn có một phòng nhỏ, là địa phương dành cho bảo an nghỉ ngơi. Uông Tần tìm được một bộ quần áo bảo an đã dùng, còn có một mũ giáp.

Hắn cầm qua hỏi Du Giản có muốn hay không, Du Giản khuyên hắn nhanh chóng mặc vào.

Ngay lúc Uông Tần mặc quần áo cùng đội mũ giáp, Du Giản lấy ra súng lục, một cước đá văng cửa nhỏ đi thông một bên trường học.

- Xông ra!

Uông Tần một đầu lao theo hắn xông vào đống tang thi.

Trước kia luôn biết ngục trưởng rất lợi hại, kỹ thuật cận chiến rất mạnh, cho tới hôm nay mới phát hiện hắn dùng súng cũng tốt như vậy, một viên một con tang thi, cũng không giống tay mới tiếp xúc súng ống.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

9 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại