Chương 16:

Uông Tần quyết định như vậy vốn nằm trong dự liệu của Du Giản, đứa nhỏ này vừa nhìn liền biết có tâm sự, thời gian càng lâu càng không nhịn được.

Nhưng mà..

Du Giản dựa lưng vào tay vịn thang lầu, ánh mắt sâu xa:

- Tiểu Tần a, ngục giam chúng ta hiện tại có WC, không cần phải đi ra bên ngoài.

Uông Tần không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn biết ngục trưởng hiểu được ý tứ của mình, mở miệng nói những lời này chỉ vì làm cho hắn thả lỏng.

Đối với Du Giản luôn có trăm phần trăm tín nhiệm, Uông Tần cũng đem ý của mình nói ra.

- Kỳ thật ngục trưởng.. tôi là tư trường đại học nông nghiệp M thị trốn ra.

Lúc tận thế bùng nổ thì đại học cũng đang dạy học, giáo học lâu, sân thể dục, nhà ăn, phòng ngủ đều là người, không qua một giờ liền luân hãm.

Uông Tần tuyệt đối là bé ngoan trong học sinh, không thức đêm không đi học muộn, chưa đầy tám giờ đã vào lớp, sau lại cùng một ít học sinh bị nhốt chung một chỗ, đợi hơn một ngày thời gian.

Một đêm đi qua, anh họ Tần Phong học chung một trường bởi vì cứu hắn, vọt vào giáo học lâu mang theo mọi người rời khỏi.

Không ngờ học sinh quá nhiều, có chút người không nghe khuyên bảo chạy loạn khắp nơi, đưa tới tang thi gây thành họa sát thân.

Bị tang thi triều truy kích, học sinh đi mở đường đều hi sinh, cũng không có thiếu người núp phía sau dùng bọn họ làm tấm mộc.

Nhân tính thiện ác vào thời khắc này bày ra tinh tế.

Sau khi trốn chết, Tần Phong liều mạng chút khí lực cuối cùng đem Uông Tần đưa ra trường học, để cho hắn chạy trốn thật xa, bản thân lại bị bao phủ trong tang thi triều.

Uông Tần luôn nhớ rõ lời Tần Phong nói với hắn:

- A Tần, em có dị năng, sau này sẽ đại phóng bản thân cứu vớt rất nhiều người.. đừng cảm thấy tự ti, em luôn thật vĩ đại.

Tiếp tục sau đó Uông Tần đần độn né tránh vài ngày trong tiểu cửa hàng xung quanh trường học, bị đám lưu manh phát hiện có được dị năng, bắt cóc biến thành con tin của bọn hắn.

Lúc còn nhỏ cha mẹ gặp tai nạn giao thông bất hạnh tử vong, Uông Tần giống như quả bóng cao su bị thân thích họ hàng đá tới đá lui, là gia đình anh họ đưa hắn về che chở trưởng thành.

Với hắn mà nói gia đình của anh họ là ân nhân cứu mạng, có ân tình cứu sống hắn.

Nhưng hắn lại có thể làm cái gì? Trơ mắt nhìn thấy anh họ bị tang thi nuốt chửng, muốn đi cứu lại hữu tâm vô lực, nội tâm càng ngày càng bi quan, cảm thấy Tần Phong không khả năng còn sống sót.

Vì thế tính tình hắn biến thành giống như bãi nước lặng, cho dù bị đám lưu manh xem thành bao cát cũng chỉ nghĩ rằng nếu mình bị đánh chết cũng rất tốt..

Là Du Giản xuất hiện, để cho hắn chậm rãi dâng lên hi vọng.

Ngục trưởng là một người phi thường lạc quan, cho dù tình cảnh tiếp tục gian nan nhưng đều có thể bị hắn một câu nhẹ nhàng cho qua.

Quan trọng nhất là Uông Tần từ sự giúp đỡ của hắn, dần dần lấy được phương pháp sử dụng không gian dị năng mới.

Cũng không cần giống như trước kia, cảm giác mình cái gì cũng làm không được.

Cho nên hắn nghĩ, cũng phải cũng Du Giản học tập, không thể tiếp tục sống uổng nhân sinh.

Dần dần, ý tưởng áp lực dưới đáy lòng hắn trồi lên mặt nước – hắn muốn quay về đại học nông nghiệp nhìn xem.

Hắn tận mắt nhìn thấy anh họ bị tang thi bao phủ, cơ hồ không có khả năng sống sót. Gặp được loại chuyện này, đa số người đều lựa chọn thoải mái, tiếp tục đi hướng tương lai, quay về đại học nông nghiệp không thể nghi ngờ sẽ bị mắng thành ngốc tử.

Đi trở về thì sao? Tần Phong không phải là đã chết?

Nhưng Uông Tần không được. Mỗi khi nghĩ tới hình ảnh ngày hôm đó, Uông Tần giống như phải gánh vác gông xiềng trầm trọng, áy náy cùng tự trách thật lớn làm hắn thở không nổi, hắn luôn cảm thấy được cứ như vậy thoát đi mình chính là một tên hỗn đản.

Ngày qua ngày, theo cuộc sống trong ngục giam này càng ngày càng tốt, loại cảm xúc này cũng càng ngày càng nặng.

Uông Tần nghĩ, hắn hẳn nên trực diện sự thật.

Mặc kệ hiện tại Tần Phong biến thành thế nào, Uông Tần đều phải tìm được hắn, sau đó cấp cho mình, cấp cậu mợ một lời công đạo, nếu không hắn không còn mặt mũi gặp lại bọn họ.

Sau lúc này cũng phải đi tìm được cậu mợ, ở tận thế bảo hộ bọn họ, không hề làm cho loại chuyện như vậy tiếp tục tái diễn.

Lúc ban đầu hắn vốn có ý tưởng nói chuyện này với Du Giản, sau đó hai người cùng đi.

Nhưng Uông Tần lại nghĩ, ngục trưởng đã giúp hắn nhiều như vậy, không có nghĩa vụ tiếp tục bồi hắn mạo hiểm, sẽ đem chuyện này giấu ở trong lòng.

Hiện tại không gian dị năng của hắn có tăng lên, cũng nắm giữ bí quyết cơ bản dùng vũ khí gϊếŧ tang thi, không thể kéo dài được nữa.

- Ngục trưởng, tôi xin cáo từ trước!

Nói xong Uông Tần bái thật sâu, cũng không quay đầu lại chạy ra ngục giam.

- Uy!

Du Giản ở phía sau gọi hắn cũng không dừng lại.

- Ai, thanh niên hiện tại a..

Hắn cảm khái:

- Quá nóng mú.

Hệ thống:

- Giản Giản, anh không phải cũng cùng tuổi với tiểu Tần sao?

- Thống tử, cậu hẳn từng nghe qua một cái từ, gọi là ông cụ non.

Hệ thống:

* * *

Từ này nó có nghe qua, nhưng lần đầu nghe được là chính mình hình dung mình.

Du Giản nhìn theo Uông Tần biến mất trong rừng rậm, nhấc chân đi lên lầu lấy ra bản đồ M thị trong siêu thị.

Hắn trở lại lầu hai, đem bản đồ đặt lên bàn cơm tinh tế quan sát.

Lương Xuân Vinh vừa lúc tiến vào.

- Ngục trưởng? Ngài chuẩn bị đi vào bên trong M thị?

- Ân.

Ánh mắt Du Giản không rời đi bản đồ.

- Tiểu Tần đi rồi.

- Cái.. tiểu Tần đi như thế nào!

Đồng tử Lương Xuân Vinh như động đất.

- Hắn tại sao lại đi? Bên ngoài rất là nguy hiểm a!

Lương Minh Học đang chơi đùa ngoài hành lang xuất hiện nơi cửa, trong đôi mắt to tràn ngập nghi hoặc:

- Uông Tần ca ca vì sao phải đi vậy?

Lúc này Du Giản mới ngẩng đầu giải thích:

- Anh họ của hắn bị giam trong đại học nông nghiệp M thị, hắn muốn đi cứu người, đúng rồi Lương ca, anh có thể xem hiểu bản đồ này không? Tôi tìm không thấy đại học nông nghiệp ở đâu.

Nghe ý tứ này, ngục trưởng tính toán cùng đi qua.

Lương Xuân Vinh an tâm, đi lên chỉ vào bản đồ.

- Từ ngục giam chúng ta đi ra ngoài, tiến vào con đường thành thị là đường vòng bắc, cũng là phía bắc thành thị, mà nông đại nằm bên cạnh phương nam, nói cách khác.. muốn đi nông đại đầu tiên cần kéo dài qua cả tòa thành thị.

Kéo dài qua một đại đô thị tràn ngập tang thi, hành động nghe rợn cả người, Lương Xuân Vinh nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng nghĩ tới khả năng của Du Giản, hắn lại cảm thấy không có vấn đề gì.

- Ba ba, nông đại là cái gì nha?

Lương Minh Học chạy vào kéo tay cha hỏi.

- Nông đại sao, chính là đại học nông nghiệp.

Lương Xuân Vinh cúi đầu ôn hòa nói:

- Bên trong có rất nhiều đại ca ca đại tỷ tỷ thật lợi hại.

- Oa! Vậy ba ba đi qua sao?

- Trước kia ba đi qua một lần..

- Nói tới đây Lương Xuân Vinh đột nhiên nhớ tới cái gì, quay phắt đầu lại:

- Đúng rồi ngục trưởng! Tôi nhớ được dưới nông đại giống như có phòng không..

Vừa nhìn, làm gì còn bóng người nào.

Du Giản bay nhanh trong rừng rậm, ít nhiều nhờ khối thân thể này gia thành, làm hắn thân nhẹ như yến, bước đi như bay, không bao lâu đã đuổi kịp Uông Tần.

Thấy Du Giản lén lút trốn trên tàng cây, hệ thống mở rộng tầm mắt:

- Giản Giản, vì sao anh không đi tìm tiểu Tần?

- Phía trước tiểu Tần gϊếŧ tang thi tôi đều ở bên cạnh nhìn thấy, hiện tại cơ hội tốt như vậy, đương nhiên cần biết một chút về trình độ của tiểu Tần thôi.

Trong rừng cây Uông Tần không dám lười biếng, chạy thở hồng hộc, không bao lâu đi tới lối ra, nắm bắt ba lô một hơi vọt vào thành thị.

Nơi lối vào không có tang thi, lúc trước có chút vụn vặt hai ba con đều bị Du Giản thuận tay giải quyết.

Vừa mới ban đầu đường thông suốt, cũng không biết sau khi Uông Tần vào thành thị nên làm sao lướt qua con đường chật ních tang thi như thế.

Lặng lẽ đi theo Uông Tần, Du Giản thấy hắn tránh đại lộ, ngược lại lựa chọn đường nhỏ khúc chiết đi tới.

Không sai, còn hơn đại lộ nhiều người, đường nhỏ càng thêm an toàn.

Du Giản đi theo Uông Tần, xem hắn rõ ràng giải quyết tang thi lạc đơn, giơ tay chém xuống không chút do dự, cảm thấy thật hài lòng.

- Không hổ là ngôi sao chiến đấu thủ tịch của ngục giam chúng ta.

Du Giản nói.

Hệ thống:

- A, đúng đúng đúng.

Cho Uông Tần thêm danh hiệu, hắn phỏng chừng sẽ trở thành nhân loại đầu tiên bị mệt chết sau tận thế.

Đi suốt nửa giờ, Du Giản đột nhiên cảm giác được không đúng.

Vì sao đi tới đi lui, vẫn cứ như còn ở một chỗ?

Quả nhiên Uông Tần cũng ý thức được điểm này, hắn đi ra đường nhỏ, thâm thúy nhìn đại lộ phía trước.

Vốn tưởng rằng hắn vào tử lộ, tính toán vượt qua, theo đại lộ đi qua – thẳng tới khi Du Giản nhìn theo ánh mắt Uông Tần, nhìn thấy một cột mốc chỉ đường.

Tiểu ngục trưởng nhất thời sinh ra dự cảm không hay.

Uông Tần.. không phải bị lạc đường đi?

Uông Tần cũng hỏng mất, Uông Tần cũng không có cách nào.

Trên thực tế hắn học đại học một năm, cũng chưa từng dạo qua trường học, khó được vài lần là bị anh họ lôi kéo ra ngoài.

Nhưng Tần Phong cũng là nghiên cứu sinh, không có khả năng mỗi ngày rảnh rỗi như vậy, mang theo hắn chạy loạn khắp nơi.

Khối địa phương này, Uông Tần thật sự không biết đường!

Lần trước đi theo Du Giản tìm thương trường, đã tiêu hao hết khả năng tìm đường suốt đời của hắn.

- Ai, nếu có ngục trưởng ở thì tốt rồi.

Uông Tần không khỏi thở dài.

- Không nghĩ tới tiểu Tần nhớ nhung tôi như vậy, ngục trưởng quá cảm động! Cậu tuyệt đối là ngôi sao cảm ơn năm nay của ngục giam chúng ta!

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

9 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại