Điểm này hệ thống giải thích lúc đó phía chính phủ bỏ qua nơi này, có rất nhiều phương tiện còn chưa kiến tạo xong.
Mặc dù Uông Tần một bụng nghi hoặc, nhưng nếu ngục trưởng đã nói như vậy thì cứ làm mà thôi.
Ngay từ đầu Du Giản còn hưng trí bừng bừng đi theo đào hố, nhưng đào một hồi hắn liền bộ dạng uể oải ngáp dài, lười biếng cực kỳ.
Nhìn thái dương, hắn không khỏi nghĩ, hố phân có, đây chẳng phải còn phải chơi một nơi chứa nước? Bằng không đi nhà cầu lấy cái gì xối sạch?
- Gây ra nhiệm vụ ẩn tàng: Trang bị thùng nước chuyên dụng cho WC.
- Miêu tả: Bất kể có phải là vật phẩm cần chuẩn bị hay không, nhưng anh khẳng định cần. Mời tìm một thùng nước diện tích 2x2x3 thước đặt lên sân thượng ngục giam.
- Phần thưởng: Thùng nước tự động dự trữ nước mưa cho WC (chỉ dùng cho phòng vệ sinh)
Thì ra nếu không nghĩ tới nhiệm vụ cũng sẽ không tự động hiện lên đúng không?
Nếu không gây ra, WC cũng không dùng được phải không?
Du Giản dựa vào đại thụ tự hỏi, nghĩ làm sao mới tìm được thùng nước lớn như vậy.
Trên mảnh đất trống trong rừng chỉ còn lại một mình Uông Tần cần cù như tiểu ong mật không ngừng đào hố.
- Ai, mệt mỏi quá a!
Du Giản cảm khái.
Hệ thống:
- Giản Giản, nói thật, may mắn Uông Tần không nghe thấy, bằng không anh chắc chắn sẽ bị đánh chết.
- Nơi này có tiểu Tần là đủ rồi, tôi đi tìm tài liệu thùng nước đi, tách ra hành động hiệu suất cao đó thôi.
Du Giản duỗi lưng thả người nhảy, vững vàng rơi xuống đất tinh thần phấn chấn.
Đi làm một sự tình mới, làm cho cả người hắn tràn ngập tình cảm mãnh liệt.
Hệ thống mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn giội nước lạnh:
- Đừng a Giản Giản, nếu anh vẫn chỉ nhiệt tình ba phút làm sao bây giờ?
- Trước làm nói sau, không được thì tiếp tục kêu tiểu Tần cùng nhau đi thôi.
Hệ thống:
* * *
Anh thật xem người ta là con lừa của đội sản xuất sao?
Ba khuyên bốn khuyên, Du Giản xem như đã bỏ qua ý niệm đi tìm thùng nước, cuối cùng quyết định chờ đào xong hố phân mới hành động.
Cho tơi trưa chỉ có một mình Uông Tần làm việc, Du Giản hứng thú thì đào hai ba cái, mặt khác thời gian chỉ sờ cá, còn bắt được vài tang thi du đãng tới chơi, còn dùng mỹ từ nói là rèn luyện năng lực sinh tồn.
Cơm trưa vẫn là bánh mỳ, sau khi ăn xong Du Giản cho Uông Tần nghỉ ngơi, Uông Tần chỉ nghỉ năm sáu phút lại cầm cuốc tiếp tục làm việc.
Hệ thống đều bị cảm động:
- Có cư dân thế này, còn có gì đòi hỏi.
- Đáng tiếc chỉ có một.
Du Giản thở dài.
Hệ thống:
-?
- Anh còn muốn mấy?
- Lại tới 99 người đi, tôi cũng không tham lam.
- Vậy không bằng nằm mơ..
Hệ thống nhỏ giọng.
Du Giản hỏi lại:
- Cậu không phải hệ thống sao? Không có thương thành? Làm nhiệm vụ có thể đổi hàng hóa đi, tỷ như dị năng chẳng hạn, cậu gặp qua có nhiệm vụ nào mới bắt đầu phải đào hố phân?
Hệ thống lẩm bẩm nói thầm, đã làm quen rồi nó cũng không cần kiêng nể gì:
- Lại không bắt anh lấy phân.
- Thống tử, cậu lặp lại lần nữa?
Hệ thống:
- Không có, thương thành rất phá hư tính công bình, chúng ta cần làm đến nơi đến chốn, quá mức ỷ lại năng lực đến từ bên ngoài, sau này xây dựng trật tự thật dễ dàng hỏng mất!
Ngay cả thương thành cũng không có.
Du Giản nhìn hố to ngẩn người, Uông Tần đào đất cũng không còn thấy bóng dáng.
Hắn còn muốn đổi thuật phân thân đưa cho Uông Tần đâu, như vậy còn cần sầu phát triển không nổi sao?
Hệ thống biết được ý tưởng của Du Giản:
* * *
Nếu nói hắn làm hàm cá, ban đầu hắn làm sự tình đều thật tích cực, nhưng nếu nói hắn siêng năng, mỗi lần làm việc không được bao lâu liền nghỉ cơm.
Ba phút nhiệt tình, khủng bố như vậy.
Một ngày cứ như vậy bị hỗn qua, chờ trời chiều thì Uông Tần đã đào xong, lau mồ hôi thỏa mãn bò lên, trên mặt còn dính chút bùn.
- Ngục trưởng, tôi đào xong!
Du Giản bộ dạng uể oải đi tới, nhìn xuống hố thật chỉnh tề.
- Chúc mừng ngục trưởng hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng, phần thưởng sẽ tiến hành phát sóng cải tạo khi không có người.
- Tiểu Tần.
Du Giản thâm tình cầm tay hắn:
- Bảo tài! Tôi nhặt được quỷ!
Hệ thống:
* * *
Chủ hệ thống! Ký chủ này hắn làm càn! Mau quản lý hắn!
Trên đường quay về ngục giam, Du Giản cùng Uông Tần tán gẫu quy hoạch ngày sau, cực kỳ giống lão bản thích vẽ những ổ bánh mỳ loại lớn hấp dẫn thủ hạ.
Mấu chốt nhất chính là Uông Tần nghe được mê mẩn, ánh mắt sáng ngời.
Trải qua hệ thống phán đoán, đã hết thuốc chữa.
Sau khi trở về Uông Tần ăn xong cơm chiều, sau đó tản bộ trên bãi cỏ trước phòng giam, rèn luyện thân thể.
Du Giản viết ra một phần kế hoạch rèn luyện, làm cho Uông Tần dựa theo luyện tập.
Không bao lâu trong đầu truyền tới tin tức nhiệm vụ, hố phân đã kiến tạo xong, tự động liên thông toàn bộ WC trong ngục giam.
Cũng ý nói sau này dù cần xây WC mới, WC đều sẽ tự động liên tiếp tới hố phân, ống dẫn gì đó đều được an bài rõ ràng.
Chứng kiến kết quả, Du Giản thư thái.
Còn thiếu một thùng nước, như vậy ngục giam có thể bình thường hoạt động.
Trời chiều dần buông, chỉ lưu lại chân trời đỏ ửng. Ngục giam địa thế khá cao, đứng trên đất trống trước lầu có thể chứng kiến tình huống rừng rậm cách đó không xa.
Trước cổng lớn không bao xa, hai lớn một nhỏ đang cẩn thận đi về hướng nơi này.
- Ngục trưởng!
Uông Tần dị thường mẫn tuệ với sự xuất hiện của người lạ, hắn lập tức chú ý mấy người ngoài cửa lớn, hướng Du Giản phát ra báo động:
- Người bên ngoài đến!
- Người đến?
Du Giản quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống. Hai người lạ, nhưng nam nhân trong đó – chẳng phải là Lương Xuân Vinh sao?
Trong đầu Du Giản lập tức xuất hiện nhiệm vụ nêu lên.
- Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ nhập môn thứ năm: Hấp thu cư dân (tay mới), phần thưởng đã giải khóa.
Lương Xuân Vinh, không hổ là anh, mua một tặng hai! Ngôi sao doanh tiêu năm nay của ngục giam nhất định là anh!
Du Giản nhếch môi:
- Đi, chúng ta đi đem bọn họ đón vào đi!
Cùng lúc đó nhiệm vụ lại nêu lên.
- Chúc mừng ngục trưởng ở trong năm ngày hoàn thành nhiệm vụ nhập môn (5/5), gây ra phần thưởng ẩn tàng, nhân đây đưa tang đại lễ bao thần bí x1.
- Phần thưởng đã phát sóng tới ba lô, mời lĩnh thưởng.
Nghe được mấy chữ đại lễ bao thần bí, bước chân Du Giản chậm lại.
Nhưng hắn vẫn cùng Uông Tần đi tới cửa lớn, mở cửa cho gia đình Lương Xuân Vinh.
Vợ của Lương Xuân Vinh tên Dư Xuân Xuân, đại khái hơn ba mươi, trên mặt có vành mắt đen, vừa nhìn cũng biết ngủ không an ổn.
Nàng còn dắt một tiểu nam hài tám tuổi, là nhi đồng của hai người tên Lương Minh Học.
Nhưng mấu chốt nhất chính là..
Ánh mắt Du Giản dưng trên bụng Dư Xuân Xuân.
Bụng lớn, ai vừa nhìn cũng biết nàng mang thai, hơn nữa ít nhất là bốn năm tháng.
Trước kia Dư Xuân Xuân là giáo viên tiểu học, trước tận thế vừa vặn mang thai, bởi vì từng có kinh nghiệm mang thai, Lương Xuân Vinh liền để cho nàng ở nhà nghỉ ngơi.
Ngày tận thế bùng nổ, Lương Minh Học vừa vặn bị cảm mạo nên nghỉ học, cũng là xảo.
Cứ như vậy hai mẹ con bị nhốt trong nhà, cũng may trong nhà độn không ít sản phẩm thức ăn nhanh, hai người tiết kiệm cũng kiên trì được vài ngày.
Ngày đó Lương Xuân Vinh chạy về nhà, thực vật cũng đã ăn hế Dư Xuân Xuân vừa định mạo hiểm xuống lầu tìm thực vật, vì thế hai vợ chồng vừa lúc gặp lại nhau.
Sau thoáng kích động, Lương Xuân Vinh liền biết trong nhà không thể ở lâu, phải nhanh chóng rời đi.
Trong thành thị tang thi đông đảo, người bị nhốt cũng nhiều, trong tận thế ai cũng không biết nhân loại sẽ biến thành điên cuồng ra sao.
Vì sống sót Lương Xuân Vinh vẫn còn nhớ kỹ lời dặn của Du Giản, hướng rừng rậm đi qua.
Như suy đoán của Du Giản cùng Uông Tần, dọc theo đường đi không gặp tang thi, đi tới rừng rậm lại im lặng, thậm chí còn có bầu không khí bình tĩnh, giống như trở lại trước tận thế.
Giờ phút này gia đình Lương Xuân Vinh đối mặt ánh mắt xem kỹ của Du Giản, đều tràn ngập khẩn trương.
Loại thế đạo này, người già, nhi đồng, nữ nhân có thai đều rất dễ dàng bị ném bỏ, thể lực không tốt hành động bất tiện, đổi thành tổ chức cứu trợ khác đều không nhất định sẽ cứu.
Du Giản nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, phất tay mở cửa lớn.
- Trước vào đi, có gì muốn nói ngồi xuống nói cũng không muộn.
Du Giản ý bảo bọn họ đi vào vài bước.
Trời tối, không thích hợp ở lại hoang giao dã ngoại.
Một đám người đi vào nhà ăn giản dị trên lầu hai phòng giam, Du Giản châm lửa nấu nước, Uông Tần lấy ra mì tôm, còn mỗi bát bỏ thêm một cây xúc xích.
- Tạm thời một chút, chờ..
Du Giản dừng lại, nghĩ nghĩ:
- Đợi ngày mai tôi đi siêu thị trong M thị vơ vét chút thực vật trở về, sau đó chúng ta ăn bữa ngon.
Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.
9 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn
GiangNganĐã kích hoạt
Bài viết:Tìm chủ đề0
Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc
Tác giả: Đại Mễ Hồng
Editor: GiangNgan
Bấm để xem
Đóng lại