Chương 13 :(1)

Hắn nói xong, phát hiện không ai đáp lại mình, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy một nhà ba người đang nhìn chằm chằm hộp mì tôm trước mặt.

Còn nuốt nước bọt.

- Làm sao vậy?

Du Giản khó hiểu.

Lương Xuân Vinh ngượng ngùng nói:

- Lúc ở thương trường, Triệu tỷ không cho chúng tôi ăn đồ nóng, mỗi người mỗi ngày chỉ có mấy miếng bánh bích quy.. thực vật nhà tôi.. mấy ngày trước ăn hết rồi, cũng chỉ còn lại chút tiểu ăn vặt.

Còn lại không cần phải nói, chỉ nhìn sắc mặt họ là có thể biết, mấy ngày nay quả thật là thảm thấu.

- Vậy ăn cơm trước đi.

Du Giản gọi mọi người cùng nhau ngồi xuống.

Năm người, năm hộp mì tôm, ngay cả Lương Minh Học cũng là một hộp đầy tràn.

Nhưng đứa nhỏ này chỉ ăn một nửa liền ăn không vô, cuối cùng đưa cho Dư Xuân Xuân.

Lúc ăn không ai nói chuyện, mọi người dụng tâm thưởng thức mỹ thực, ăn tới cuối cùng thậm chí nước lèo cũng hết sạch.

Đây tuyệt đối là một bữa ăn đầy đủ nhất của gia đình Lương Xuân Vinh, thỏa mãn làm cho hắn cảm giác đây là bữa tiệc cuối cùng của Jesu cùng mười ba môn đồ, sáng mai Du Giản sẽ đem gia đình họ đuổi đi ra.

Sau khi cơm nước xong, Du Giản dẫn bọn họ đi tới phân phối phòng ở.

Giường hai tầng, một nhà ba người vừa vặn, nhi đồng có thể ngủ với cha hoặc với mẹ.

- Phòng này cách WC công cộng thật gần, nhìn thấy không? Phòng có cửa nơi góc thang lầu.

Du Giản nói:

- Ngàn vạn lần nhớ kỹ bảo trì vệ sinh sạch sẽ.

Tuy rằng còn chưa có thùng nước, nhưng trong mỗi bồn cầu cũng có nước, cho nên còn chống đỡ được vài ngày.

Chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của ba người, Du Giản phi thường hài lòng.

Hiện tại ai không muốn có một WC sạch sẽ bình thường đây? Đây tuyệt đối là độc nhất!

Dàn xếp xong ba người, Du Giản xoay người rời đi, trước khi xuống lầu bị Uông Tần tránh trong góc kêu một tiếng.

Đứa nhỏ này đang nhíu mày, mặt ủ mày ê.

- Ngục trưởng.. là vậy, tôi không còn thực vật tích lũy. Năm hộp mì là thức ăn nóng cuối cùng..

Lời này khẳng định không thể nói trước mặt gia đình Lương Xuân Vinh, Uông Tần chỉ muốn thương lượng với Du Giản.

- Sợ cái gì, hôm nay chúng ta không phải ăn thật vui vẻ sao? Nhiều lắm ngày mai đi tìm là được rồi.

Du Giản lơ đễnh.

- Cũng không sớm, tiểu Tần, cậu đi nghỉ ngơi trước đi.

Uông Tần nhẹ nhàng thở ra, ngục trưởng nói như vậy thì khẳng định không có vấn đề gì, hơn nữa hắn nói cũng đúng, luôn cảm giác tăng thêm nhiều người thì cảm giác nguy cơ sau khi tận thế cũng ít hơn rất nhiều.

Tạm biệt Du Giản, Uông Tần quay về phòng, Du Giản quay đầu vừa lúc nhìn thấy một người trong dự liệu.

- Anh cũng nghe được sao?

Du Giản hỏi Lương Xuân Vinh.

- Ngục trưởng.

Lương Xuân Vinh bất đắc dĩ, nhìn Du Giản tuổi không lớn, nhưng nói chuyện lão thành còn trắng ra, khiến cho hắn không biết làm sao nói tiếp.

Hai người trầm mặc một lúc, Lương Xuân Vinh bỗng nhiên bái hắn thật sâu.

- Ngục trưởng! Cho phép vợ cùng con tôi lưu lại đi, việc gì tôi cũng làm! Việc dơ bẩn cực khổ gì cũng được!

Du Giản nhìn nhỏ tuổi, nhưng lại có thực lực bất phàm, đối với Lương Xuân Vinh mà nói không có điều gì quan trọng hơn an nguy của người nhà, lúc hắn làm nghề tiêu thụ, chuyện xin người khác giúp đỡ không cần mặt mà chưa làm qua?

Luôn khom thấp người, Lương Xuân Vinh cũng nhìn không được biểu tình của Du Giản, chỉ là thật lâu không nghe thanh âm khiến nội tâm của hắn thật không yên bất an.

Sau một lúc lâu Du Giản khẽ động.

- Tôi.. tôi cũng không có nói đuổi gia đình anh đi a.

Du Giản dựa vào tường:

- Anh đứng thẳng lên đi, tôi không có thói quan với bộ này.

Hốc mắt Lương Xuân Vinh chua xót, hắn đứng thẳng người lại.

- Quả thật, ở lúc này phụ nữ có thai thật dễ dàng trở thành đối tượng bị ném bỏ, nhưng với tôi mà nói, vợ của anh trái lại là một loại tượng trưng cho hi vọng, cho nên gia đình anh cứ an tâm ở lại đây. Về phần công tác..

Du Giản nghiêm túc:

- Anh yên tâm, khẳng định có rất nhiều việc giao cho anh, đến lúc đó không thể nói mệt a.

Lương Xuân Vinh thật cảm động, Du Giản cũng rất cảm động.

Sức lao động giá rẻ lại +1.

Sức lao động không cần trả tiền, không phải giá rẻ sao?

Đưa đi Lương Xuân Vinh, Du Giản đi lên sân thượng, nhân lúc xung quanh không ai, cuối cùng có thể mở ra đại lễ bao thần bí.

- Đại lễ bao thần bí: Ngục trưởng dùng hiệu suất cao hoàn thành nhiệm vụ, có thể từ bên trong mở ra dị năng, cùng với công cụ đặc thù thật dùng vào thực tế x1.

- Có mở ra đại lễ bao thần bí hay không?

- Có / Không.

Dù sao cũng phải mở, Du Giản biết vận khí của mình thật bình thường, không phải người dựa vào âu khí rút được thứ tốt, hắn cũng không trông cậy vào chủ hệ thống keo kiệt sẽ tặng phần thưởng tốt bao nhiêu, tóm lại..

Có thể sử dụng là được.

- Được, mở đi.

Du Giản nói.

- Đại lễ bao đang mở ra..

- Mời chờ một chút..

- Chúc mừng ngục trưởng, đạt được dị năng "xuyên qua thời không trò chuyện x1, đạt được đạo cụ đặc thù (Chỉ nam thuần hóa động vật hoang dại) x1.

- Oa, Giản Giản, hai đồ vật này đều nhìn thấy thật lợi hại a!

Hệ thống đột nhiên xuất hiện:

- Anh nhanh dùng xem!

Du Giản mở ra ba lô, trước nhìn rõ tình hình cụ thể cùng tỉ mỉ.

- Nói chuyện xuyên qua thời không: Vượt qua khoảng cách thời gian cùng không gian, đến một hồi trò chuyện lãng mạn mà không muốn người biết đi! (Thứ này không thể chuyển tặng không thể vứt bỏ, đã cùng ngục trưởng buộc định)

- Chỉ nam thuần hóa động vật hoang dại (sơ cấp), có được nó, không cần quản là gà trống biết phun lửa hay con vịt biết phun băng, đều phải ngoan ngoãn nghe lời biến thành thực vật trong mâm cơm. (hạn cho động vật biến dị trong vòng 10kg trở xuống)

Du Giản:

* * *

Chủ hệ thống trước sau như một ra câu đố, cách giới thiệu dị năng cũng giống như chưa giới thiệu có điều gì khác nhau?

Dị năng trước mặc kệ, chỉ nam thuần hóa động vật hoang dại là đồ tốt, xem nhẹ hai chữ" sơ cấp "sau nó, xem miêu tả, hẳn là có thể đem động vật biến dị một lần nữa thuần hóa nuôi nhốt.

Cứ như vậy cũng không cần lo lắng không có thịt ăn sau cuối thời.

Không sai, ngày mai đi vài vòng, nhìn xem có thể bắt được một ít gia súc biến dị hay không.

Nói không chừng không cần đợi qua mấy tháng là mọi người có thể lập tức được ăn thịt.

Nghĩ xong, Du Giản điểm kích lựa chọn sử dụng" trò chuyện xuyên qua không gian thời gian).

- Đang trang bị dị năng cho ngục trưởng.

* * *

- Trang bị thành công.

Gió lạnh thổi qua, chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Du Giản nâng nâng cánh tay, đánh một bộ quân thể quyền, không có cảm giác chỗ nào biến hóa.

Dị năng này vừa nghe cũng không phải phương diện chiến đấu, tiếp tục thí nghiệm nữa cũng vô dụng.

Nếu là trò chuyện, thì hẳn là phương diện thính giác hoặc là thanh âm đi? Du Giản mở miệng, phát ra thanh âm "a.." một hồi, cũng không có gì phản hồi.

- Thống tử, cậu có biết dị năng này là cái gì không?

Hệ thống ủ rũ:

- Tôi chỉ tra được, nói là dị năng này là căn cứ theo chủng tộc bất đồng của ký chủ đối xứng, trăm phần trăm phù hợp, vả lại không có khả năng bị phục chế.

Căn cứ thân phận chủng tộc đối xứng? Hiện tại hắn cũng không phải người, chỉ là linh ngục giam..

Cũng không thể vượt qua thời không, cùng phạm nhân còn chưa bị vây bắt chơi một hồi trò chuyện lãng mạn đi?

Thật là thái quá!

Lại một trận gió lạnh đánh úp lại, theo trận gió to còn có lời nói mỏng manh cũng nhắn tới trong đầu Du Giản.

- Thật nhàm chán a a a! Có người nào tới nhanh lên! Tôi muốn điên mất rồi!

- Phỏng chừng qua thêm mười năm tôi sẽ hoàn toàn thối rữa, sao không có người nào tới!

- A, nam nhân quả nhiên không đáng tin, ban đầu còn nói yêu thích mình bao nhiêu, cuối cùng còn không phải đem mình ném qua một bên! Tra nam!

Câu nói không phải điểm tựa, mấu chốt nhất chính là thanh âm không phải là một cô gái mềm manh, mà cảm giác như của một lão đại thúc trung niên.

Du Giản ngây người, men theo thanh âm xuất hiện bay nhanh về hướng tây.

Thanh âm càng ngày càng gần.

Rốt cục đẩy ra hai bên rừng rậm, xuất hiện trước mặt Du Giản là một dòng suối nhỏ trong núi sâu.

Suối nước róc rách, ánh trăng trải dài, mà nơi phát ra thanh âm kia..

Không ngờ là một căn phòng nhỏ rách nát trong rừng?

Nếu đặt ở trước kia Du Giản nói cho người khác biết mình nghe được một tòa kiến trúc đang nói chuyện, người ta nhất định cho rằng hắn điên rồi.

Nhưng mà bây giờ, đại não của hắn thật rõ ràng biết thanh âm vừa rồi truyền ra là của căn phòng nhỏ trước mắt.

Phòng nhỏ lâu năm không tu sửa, cơ hồ chỉ còn lại một dàn giáo, tấm ván gỗ ẩm ướt thối rữa, còn bị dây xanh biếc biến thành nơi cư trú.

Vô cùng thê thảm.

Phòng nhỏ trong rừng không biết được Du Giản có thể nghe được nó nói chuyện, vẫn đang lải nhải.

- Tiểu suất ca bên kia ơi, qua tới giúp tôi rửa sạch một chút đi, cho cậu năm sao khen ngợi a.

- Ai cậu đừng đi a! Cậu đem tôi rửa sạch một chút, không phải sẽ có một căn nhà miễn phí sao? Hoàn cảnh nơi này thật tốt!

- Ô ô ô, xem như tôi xin cậu đi!

Du Giản cảm thấy có chút ma huyễn, dị năng này nhìn thấy thế nào cũng có chút không giống như là tận thế.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

9 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại