Đêm qua bị dày vò gần như nứt thành từng mảnh vì vậy hôm nay cậu muốn trốn đi trước để nghỉ ngơi hồi phục trước khi chiến đấu.
Cậu ôm eo đẩy cửa đi về nhà, căn nhà của nguyên chủ khá to, giống kiểu nhà giàu quyền lực trong phim truyền hình, có mấy tầng, nếu không có trí nhớ của nguyên chủ, cậu sẽ không thể tìm thấy phòng.
Trước khi về phòng, cậu định vào bếp kiếm gì ăn no bụng trước rồi ngủ tiếp.
Ai mà biết được rằng khi cậu vào bếp và mở tủ lạnh, cậu đã gặp một người mà cậu không muốn gặp, anh họ của nguyên chủ.
Người anh họ này là một người đàn ông có vẻ ngoài lưu manh, nhưng anh ta khá cao mặc một chiếc áo sơ mi hoa, không bao giờ cài cúc, và luôn luôn mở rộng vòng tay.
Tưởng Miêu quay đầu lại liếc mắt nhìn, liền thấy cái rốn của người kia, suýt chút nữa không có tâm trạng ăn.
Cậu nhớ rằng người anh em họ này được miêu tả trong tiểu thuyết, anh ta không có quan hệ huyết thống với nguyên chủ, là con của dì cả nguyên chủ nhận nuôi
Dì không sinh được con, lại thường xuyên bị chồng bạo hành, không những không ly hôn mà còn nhận nuôi một đứa trẻ về nhà, tưởng như vậy sẽ trói chặt trái tim của tên kẻ cặn bã, nhưng ai biết được rằng người đàn ông đó càng đánh bà dữ dội hơn, bà ấy cũng thường nói rằng con của bà ấy không phải là con nuôi mà là cùng người khác sinh ra.
Nhưng người dì vẫn cố chấp, cuối cùng lại chính là kẻ cặn bã bỏ rơi dì, người dì không có tiền nên chỉ có thể dắt con trai đến nhờ cậy em gái mình.
Anh họ của tuổi hai mươi không có năng lực nhưng vẫn coi nhà của nguyên chủ là của mình, cướp đoạt của nguyên chủ, bắt nạt nguyên chủ, thậm chí còn muốn giở trò với nguyên chủ.
Tưởng Miêu nhớ tới trong tiểu thuyết có hai lần nói rằng anh họ đã không đứng đắn với nguyên chủ, nguyên chủ yếu ớt, không có khả năng phản kháng nên đã đi nói với mẹ, nhưng mẹ lại cho rằng cả hai đều là đàn ông, không phải anh ta chỉ được chạm vào anh ấy hai lần đừng vô cớ gây sự.
Ngoài ra, người anh họ sẽ lấy trộm đồ trong nhà của họ, nhiều lần đổ lỗi cho nguyên chủ, và mẹ của nguyên chủ vẫn luôn bảo vệ người anh họ.
Khi nhìn thấy điều này, cậu ấy tức giận đến mức muốn đánh rơi điện thoại, may mà buổi tối cậu ấy không xem hết, nếu không cậu ấy sẽ tức giận đến mức cả đêm không ngủ được.
Ngoài tức giận thì buồn hơn, khả năng đồng cảm quá mạnh, khi đọc tiểu thuyết sẽ cảm nhận được không khí buồn bã của nhân vật chính, thường thì anh ta sống dở chết dở vì tức giận hoặc khóc lóc.
Anh họ đi tới dựa vào tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh mà Tưởng Miêu mở ra, "Cậu đã ăn trộm cái gì để ăn?"
Tưởng Miêu đang suy nghĩ thì bị anh ta kéo tỉnh lại, " Tôi lấy đồ trong tủ lạnh nhà mình gọi là ăn trộm? Người ở trong nhà của mình lấy đồ của mình. Gọi là ăn trộm. Quần trên người anh là của tôi đúng không? Anh ăn cắp?"
Tưởng Miêu nói xong liền nhanh chóng lấy một lọ sữa chua trong tủ lạnh rời đi, sợ đi muộn sẽ bị đánh.
“Không phải chỉ là một cái quần tây bị xé rách sao, cậu ta bị bệnh thần kinh, tôi mặc nó một chút cũng không được sao?” Anh họ sau lưng mắng cậu, định đuổi theo thì đã không thấy tăm hơi đâu.
...
Tưởng Miêu trở về phòng, xụi lơ trên giường uống sữa chua bằng ống hút, uống xong sữa chua liền đi tắm, tối hôm qua Cố Nam Trạch không có mang bao trong người thiếu niên thứ kia ở khắp nơi nên không rửa nó ra được.
Khi đọc dòng chữ này, cậu ấy thậm chí còn không nhận ra rằng cuốn sách này là một văn bản khiêu da^ʍ, mặc dù cậu ấy có nghi ngờ rằng nhân vật chính là một người đàn ông, nhưng cảm giác chung của cậu ấy cho cậu ấy biết rằng một người đàn ông không thể có thai.
Cậu ấy không rửa sạch mọi thứ mà Cố Nam Trạch để ở chỗ của mình, cậu ấy chỉ lau được bên ngoài rồi đi ra ngoài.
Cậu ấy rất mệt và ngủ thϊếp đi ngay khi chạm vào gối, trong giấc mơ, đêm qua Cố Nam Trạch đã đối xử với anh như thế này.
Cố Nam Trạch xứng đáng là nam chính, đẹp trai, phong độ và mạnh mẽ, khi " hành sự" phải nói anh ta trông như một con thú điên.
Sau đó, sức lực của cậu hao mòn cậu hết sức lực để giãy dụa, Cố Nam Trạch vẫn nắm lấy hai cổ tay cậu kiên quyết cắn vào gáy cậu.
Tưởng Miêu từ trong mộng tỉnh lại, cậu sờ lên dấu răng sau gáy, trên tay cảm thấy mồ hôi lạnh.
Cậu ôm chăn và thở hổn hển mấy hơi, không biết tại sao, mặc dù giấc mơ khá đáng sợ nhưng khi tỉnh dậy cậu cảm thấy đặc biệt sảng khoái.
Cậu vỗ vỗ mặt, "Mình nằm mơ thấy nam nhân, làm sao có thể vui vẻ như vậy, không đúng."
Cậu xua đuổi hết thảy suy nghĩ trong lòng, khi lấy điện thoại ra phát hiện có rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn của người đại diện.
Đại diện "Làm ơn hãy nói với chủ tịch Cố Nam Trạch tha cho tôi!"
Đại diện: "Tôi đã sai. Tôi quỳ xuống xin cậu tôi có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn. Tôi không biết cậu thuộc về chủ tịch Cố."
...
Tưởng Miêu chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Nam Trạch lại nhanh như vậy.
Người đại diện đã tùy tiện thao túng cuộc sống của cậu ngày hôm qua đã đến khóc và xin lỗi cậu, cầu xin cậu hãy tha cho anh ta.
Tưởng Miêu nghĩ tới Cố Nam Trạch hình như rất thích khuôn mặt của nguyên chủ, nhưng lại đối với nguyên chủ rất không tốt.
Tưởng Miêu muốn ôm lấy đùi Cố Nam Trạch, nhưng không dám đến gần Cố Nam Trạch.
“Có cách nào ôm đùi mà không đến quá gần không?” cậu di chuyển ngón tay đem người đại diện vào danh sách đen sau đó tìm một vài tài khoản truyền thông và phóng viên buôn chuyện, rồi gửi tin nhắn cho họ.
"Tôi có một quả dưa rất lớn ở đây. Chừng 998, chiếc búa đá sẽ được chuyển đến nhà ." Cậu gửi một tin nhắn riêng cho người bên kia với biệt danh là Tiểu Hào, nhưng không ai để ý đến cậu ấy. Cậu lại gửi một tin nhắn khác và nói rằng : "Đó là về Cố Nam Trạch anh ta có bao nuôi một ca sĩ tên là Tưởng Miêu."
Lần này bên kia liên lạc lại với cậu và hỏi cậu chi tiết hơn.
Tưởng Miêu cong lên khóe môi gõ, " Một tay giao tiền, một tay giao dưa."
Nếu cậu có thể dựa vào cái này làm giàu, cậu cũng không cần tiếp tục sống ở đây khổ sở.