“Đêm qua chắc là gió thổi ngoài sân làm cậu bị ốm.” Tưởng Miêu đứng dậy, ôm bụng, “Tốt hơn là tôi nên trở về nghỉ ngơi một lát.”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được, dù sao thì cậu cũng đang sống trong thế giới tiểu thuyết, và nhân vật chính trong tiểu thuyết này lại mang thai.
Tuy rằng hắn là nam nhân, ai có thể nghĩ rằng cho nam nhân trên đời này mang thai.
Cậu vỗ vỗ l*иg ngực đang đập thình thịch tự an ủi: "Lần trước mình đã uống thuốc tránh thai nên chắc chắn sẽ không có thai!"
Trước khi đến cửa phòng, cậu nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Mẹ: "Tháng sau vào ngày sinh nhật của bố, con về nhà, ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị quà tươm tất cho ông ấy, làm hoà với ông ấy đi"
Tưởng Miêu: "Cha mẹ đã cắt tiền tiêu vặt của con . Con hiện tại cũng không có việc làm, làm sao có thể mua quà cho ba?"
Mẹ: "Con đều lớn rồi, còn cần tiền tiêu vặt của bố mẹ nữa sao?"
Tưởng Miêu: "Anh họ thì sao anh ta không có việc lông bông thì có tiền tiêu vặt?"
Mẹ cậu nghe vậy thì im lặng một lúc, giọng bà rõ ràng là đang che giấu điều gì đó, "Con nghe ai nói vậy? Không có chuyện đó đâu, anh họ của con thật đáng thương. Nó lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ. Lần này anh ấy lại bị thương . Ở bệnh viện lâu như vậy, con còn chưa thăm nó một lần ... "
"Vậy thì anh ta cũng hạnh phúc hơn con. Ít nhất anh ta còn có mẹ và dì của yêu thương. Con thì không có gì cả." Tưởng Miêu mở cửa phòng, thoải mái ngồi phịch xuống giường. "Còn có chuyện gì không? Nếu không con sẽ cúp máy. "
"Con không phải ở với Cố Nam Trạch đó sao? Anh ta không cho con tiền sao?" Mẹ cậu sợ cậu cúp máy, nên giọng bà dịu đi rất nhiều, "Nếu con muốn đi theo anh ta nhiều như vậy, thì hãy làm làm nũng nhiều vào tạo thêm điểm nhấn cho bản thân. Kiếm ít tiền cho bản thân đừng ngốc như vậy, đàn ông thích tươi mới, chơi chán sẽ phải đổi người, khi đó danh tiếng con trở nên xấu không ai chịu cưới đâu tốt hơn là nên giữ một số thứ. "
Tưởng Miêu không ngờ có ngày mình lại nghe được những lời như vậy, may mà người nói lời này với cậu không phải mẹ ruột của cậu, nếu là mẹ ruột của cậu, hẳn sẽ rất đau lòng.
Cậu trực tiếp cúp điện thoại, kéo chăn bông chuẩn bị đi ngủ, Tiểu Nam lại gọi điện cho cậu, nói ngày mai sẽ có buổi chụp ảnh bìa tạp chí, ngày mốt sẽ có quảng cáo sản phẩm dưỡng da.
“Hiện tại cậu nổi tiếng rồi, ngày nào cũng lên trên hot search, vậy nên cậu chỉ cần làm việc thôi sao?” Tưởng Miêu cảm thấy mình không nặng nề như khi còn là nghệ sĩ biểu diễn trong nhóm.
“Anh Cố nói cậu lo lắng khi đảm nhận những công việc này, 99% công việc đều do anh ấy thúc giục.” Tiểu Nam cười, “Anh Cố thật sự rất chu đáo với anh.”
Tưởng Miêu: "Vậy tôi rất muốn cảm ơn anh ấy."
Tiểu Nam có thể nghe thấy sự không vui trong lời nói của cậu, "Chủ tịch Cố nói rằng cậu thích diễn xuất nên chăm chỉ học tập, tôi đã liên hệ với đạo diễn Cao, phim sẽ khởi chiếu vào tháng sau, hai ngày nữa phải gặp đạo diễn. "
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Tưởng Miêu khịt mũi, ngày hôm qua ngủ không ngon trên sô pha, mí mắt buồn ngủ rất nặng, “Cô sắp xếp đi.”
Cậu ngủ cả ngày, đến tối thức dậy, ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trên bức tường trắng của ngôi nhà.
Khi Tưởng Miêu tỉnh lại, cậu cảm thấy có người chạm vào mặt mình, ngón tay hơi lạnh, từ trán đến chóp mũi rồi đến môi, rồi lại đến tóc.
Đầu ngón tay sờ soạng một hồi, lúc tỉnh lại còn có chút sương mù, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cố Nam Trạch, còn tưởng rằng cậu còn chưa tỉnh.
Mặc dù trong mắt Cố Nam Trạch không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, giống như đang vuốt ve một chú cún con ở nhà vậy.
Tưởng Miêu mỗi khi tỉnh lại thân thể đều rất nóng, bất cứ lúc nào cũng sẽ tỉnh lại cũng mơ mơ màng màng hôm nay buổi tối vừa tỉnh lại, có thể nhìn thấy Hoàng hôn...
Hầu kết khàn khàn của cậu lăn dài, ánh mắt có chút xúc động nhìn Cố Nam Trạch, và nhớ lại những hình ảnh mãnh liệt của ngày đầu tiên xuyên qua.
Tưởng Miêu nắm lấy tay Cố Nam Trạch và ném nó sang một bên. Kéo mềm lên cuộn lại để đề nén du͙© vọиɠ cũng như phản ứng của mình.
“Không phải nói hôm nay sẽ không về ăn cơm sao?” Tưởng Miêu bị chính giọng nói của mình làm cho giật mình.
Giọng cậu lười biếng và nhỏ nhẹ, như thể ai đó đã bắt nạt cậu.
Cậu véo hầu kết và không dám nói nữa.
“Đó là ngày hôm qua, và tôi không nói hôm nay rằng tôi sẽ không trở lại ăn tối.” Cố Nam Trạch đặt tay dưới cánh tay cậu, nắm lấy cậu và nâng cậu lên, nhưng Tưởng Miêu người sẽ không ngoan ngoãn và để cho. anh ôm thực sự đã giãy dụa.
"Đừng động vào tôi! Anh sẽ hối hận!" Tưởng Miêu hét lớn.
Anh ta cau mày bất mãn, nhưng vẫn ôm người đó đè vào trong lòng, da thịt vừa chạm vào đã cảm nhận được sự khác thường của Tưởng Miêu.
“Tôi nói anh sẽ hối hận, anh sẽ ném tôi xuống.” Tưởng Miêu lúng túng vỗ vỗ hắn bờ vai, “Mau thả tôi xuống."
Tưởng Miêu không bị hắn đè xuống nữa ngược lại là nhìn thấy vẻ mặt kinh tởm của anh ta, tựa hồ đang nói ngủ trưa có thể có phản ứng lớn như vậy, cậu thật là dâʍ đãиɠ, đĩ điếm.
Tưởng Miêu đỏ mặt, giơ tay nắm lấy cổ tay của anh ta, "Buông ra."
“Em như vậy là bởi vì tôi?” Cố Nam Trạch không có buông ra, mà cuối đầu nhìn cậu.
“Không liên quan gì đến anh.” Tưởng Miểu áp trán vào cằm anh, tùy ý dụi dụi cái đầu đầy tóc của cậu, ngăn cản anh nhìn xuống, “Tôi còn trẻ sức lực sung mãnh bị cọ xát vào chăn có thể phản ứng lại anh nghĩ rằng mọi người không đều giống như anh không được à? "
“Em nói tôi không làm được?” Giọng Cố Nam Trạch trở nên lạnh hơn vài tông.
“Đêm đều ôm tôi ngủ mà anh không làm cái gì sao?” Tưởng Miểu tức giận đến mức giãy dụa muốn chạy, nhưng Côa Nam Trạch lại ấn chặt eo của cậu.
Cố Nam Trạch tránh né cái dụi đầu của cậu, ghé vào bên tai cậu nói: "Thời gian trước vì thấy em đi làm về thì mệt nhừ . Cơ thể lại yếu ớt làm một lần phát sốt tận mấy ngày . Tôi đã lo lắng cho em xem ra bây giờ có vẻ như không cần điều đó nữa. "