Chương 19

“Chờ một chút, anh đang làm gì vậy?” Tưởng Miêu cảm nhận được nguy hiểm đang ập đến, mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được.

Cậu bị Cố Nam Trạch đè lên giường, tay chân đều bị đè nén, cậu thấy vẻ mặt Cố Nam Trạch vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào cậu, giống như đang thưởng thức phản ứng của cậu khi anh phản kháng.

“Biếи ŧɦái!” Tưởng Miêu hét lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi không nói lời nào, bởi vì càng phát hiện chính mình như vậy Cố Nam Trạch càng kích động.

Sau khi kết thúc, Cố Nam Trạch lau ngón tay, cuối cùng khóe miệng hiện lên một nụ cười, nhưng nụ cười đó dường như đang chế giễu Tưởng Miêu quá nhanh, hai phút đã xong việc.

“Tôi là một kẻ biếи ŧɦái, vậy có phải em thích vẻ ngoài này và vì hai ngón tay mà sung sướиɠ có phải em mới biếи ŧɦái hơn không?” Cố Nam Trạch hỏi cậu trong khi lau những ngón tay mảnh mai của mình.

Tưởng Miêu xấu hổ run lên, cậu kéo chăn bông quấn lấy chính mình, cậu tức giận cắn gối, cảm giác mình không phải thẳng!

Làm thế nào để một người đàn ông thẳng có thể bị người khác cảm hóa để làm điều này?

Tất cả đều là do kỹ năng của Cố Nam Trạch, nếu là người khác, cậu chắc chắn sẽ không như thế này!

Tưởng Miêu trong lòng tự an ủi mình, cậu vẫn là trai thẳng, nhưng đàn ông là sinh vật suy nghĩ trên dưới, nếu bị kí©h thí©ɧ thì sẽ xử sự như vậy, nếu Cố Nam Trạch đối xử với một nam thẳng khác như thế này thì nam nhân kia sẽ phản ứng theo cùng một cách.

Nghĩ đến đây, trong lòng cũng tốt hơn một chút, vén chăn bông lên, lại bắt gặp ánh mắt có chút giễu cợt của Cố Nam Trạch, cậu túm lấy một cái gối rồi đập xuống.

"Tối hôm qua còn nói rằng nước miếng của tôi chảy trên quần áo của anh bẩn, một đêm anh ném tôi ra vườn. Sao hôm nay lại không nghĩ là bẩn?" Tưởng Miêu sắp phát điên lên với anh ta: "Tại sao anh luôn như vậy. khi nói chuyện với tôi anh luôn làm vẻ mặt như thês? Cái kiểu biểu hiện như không quan tâm, không tôn trọng tôi, chúng ta vẫn yêu nhau như thế này à? Anh không thích tôi, anh thích chơi với cảm xúc của tôi thì tìm một người khác đi. "

Tưởng Miêu nhấc chăn bông lên và bỏ đi trong cơn tức giận.

Dù đã cố gắng hết sức để chấp nhận thế giới hiện tại nhưng cậu vẫn mong được quay lại sớm hơn.

"Tại sao tôi vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ bố mẹ tôi từ bỏ tôi, họ rút ống dưỡng khí ra và tôi không thể du hành trở lại? Hay một Tưởng Miêu khác du hành vào thế giới của tôi và chiếm giữ cơ thể tôi? Không muốn rời đi nên không thể quay lại? ”Cậu vừa nghĩ vừa lái xe không có điểm đến“ Sao cậu có thể ích kỉ như vậy, chiếm lấy cuộc sống của tôi để sống tốt, còn để tôi chịu khổ của cậu. ”

Cậu nói xong liền cảm thấy không đúng, cũng không trách được nguyên chủ mà là Cố Nam Trạch, Tưởng Hoà, cha mẹ và anh họ của cậu ta.

Nguyên chủ không hề trêu chọc hay xúc phạm bất kỳ ai, chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, nhưng tất cả mọi người đều chống lại cậu ta.

Tưởng Miêu thở dài, nếu như cậu chạy ra ngoài như vậy, Cố Nam Trạch nhất định sẽ tìm mọi cách kéo cậu trở về có thể sẽ phải trừng phạt nghiêm khắc .

Ngay cả một người mạnh mẽ và dũng cảm như nguyên chủ cũng không thể chịu nổi Cố Nam Trạch, cậu nên làm gì để thoát khỏi số phận này?

Cậu quay lại xin lỗi nhẹ nhàng với Cố Nam Trạch, không được, cậu trước khi chạy ra ngoài đã mắng mỏ anh ta, chạy cũng chạy, mắng cũng mắng rồi hình phạt là không thể tránh khỏi, hay đi vui vẻ và đội hai chiếc mũ xanh cho Cố Nam Trạch.

Dù sao đây cũng là thế giới của tiểu thuyết, và cậu không quan tâm đến bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật hay kỷ luật nào mà lái xe thẳng đến một câu lạc bộ cao cấp.

Tưởng Miêu không biết rằng nó là do gia Cố Nam Trạche mở nhưng người quản lý đã nhận ra cậu ngay lập tức khi nhìn thấy cậu và vội vàng chạy đến tiếp đãi một cách niềm nở.

“Anh, tìm cho tôi hai con vịt nhỏ xinh đẹp.” Tưởng Miêu trước nay chưa từng làm loại tiêu khiển này, chỉ thấy trong tiểu thuyết cổ đại, cảm thấy tiểu thuyết nào cũng có loại phục vụ này, cho nên đi thẳng vào vấn đề cho biết.

“Con vịt nhỏ?” Quản lý giật giật khóe miệng, “Cậu muốn vịt quay hay vịt sốt?

“Không phải đồ ăn, là nam nhân.” Tưởng Miêu nhướng mày nhìn người kia, “Biết rồi chứ.”

Người quản lý sắp toát mồ hôi lạnh, phu nhân giám đốc đến họp đêm của họ để yêu cầu dịch vụ đặc biệt, đây là chuyện quái gì? Anh ta lau mồ hôi, "Xin lỗi, ở đây không có dịch vụ như vậy."

“ Nơi chơi bời người lớn lại không có cái này? Vậy Còn có cái gì?” Tưởng Miêu cũng là sững sờ, cậu có phải nói cái gì nhầm sao?

"Có chăm sóc sức khỏe móng chân, SAP ..." Người quản lý giới thiệu với cậu từng cái một.

"Ai muốn giữ một sức khỏe tốt? Tôi ở đây để tự mình tha hồ vui vẻ." Tưởng Miêu thậm chí không nghĩ đến chuyện bán da^ʍ, câuj chỉ muốn tìm hai người để chọc giận Cố Nam Trạch. Tất nhiên, cậu không thể làm được. Nếu cậu làm vậy Cố Nam Trạch có thể gϊếŧ cậu.

“Quên đi.” Tưởng Miêu cho rằng Cố Nam Trạch không cho phép cậu uống rượu, vì vậy cậu đến quán bar uống rượu.

Trên con đường cậu đến vừa rồi, cậu nhìn thấy một con phố quán bar, sau khi ra khỏi nơi này, cậu đi đến đó và đi vào bất cứ khi nào cậu thấy ồn ào nhất.

Trước giờ, nhà câuh bị kiểm soát chặt chẽ, chưa nói đến quán bar, thậm chí cậu chưa từng vào quán cà phê Internet.

Cậu sợ người khác nhìn thấy mình ở đây lần đầu tiên, vì vậy cậu đi vào và ngồi ở rìa quầy bar, quẹt thẻ của Cố Nam Trạch và gọi một ly rượu đắt tiền.

Sau một vài ngụm rượu, cậu bình tĩnh lại rất nhiều, và cơn giận của cậu cũng biến mất.

Vừa rồi cậu tức giận không phải vì Cố Nam Trạch đưa tay chạm vào cúc hoa của cậu, mà là bởi vì Cố Nam Trạch chế nhạo cậu yếu, không cứu được mặt mũi của cậu nên đột nhiên trở nên tức giận.

Bây giờ hãy nghĩ về những người thực sự có kích thước dài, những người không quan tâm nếu người khác nói rằng họ ngắn, và những người càng ngắn, họ càng quan tâm đến điều đó.

Cậu thở dài, sau khi bình tĩnh lại thì phải đối mặt với hiện thực, cậu chạy ra ngoài trong cơn thịnh nộ như vậy, sau này sẽ quay lại như thế nào?

Thật khó coi nếu chủ động quay về, nếu không chủ động quay lại thì bị Cố Nam Trạch bắt giữ, nhất định sẽ bị quăng quật rất nặng.

Cậu vò đầu bứt tóc, hối hận vì cậu khi không lại đọc về tiểu thuyết sinh con, nếu không đọc gì cả cậu cũng không cần phải xuyên không như vậy.

Cậu nhấp một ngụm rượu, đầu óc có chút bối rối dưới tác dụng của rượu, Cố Nam Trạch đã cho cậu nhiều tiền như vậy, thậm chí còn liên hệ với đạo diễn lớn để quay phim. Hơn nữa, Cố Nam Trạch đẹp trai và còn sống, còn cậu thì không, không có vẻ gì là thua lỗ.

Mọi thứ ở đây đều là giả, hiện tại cậu không thể trở về được, một ngày nào đó cậu sẽ trở về, sau khi cậu quay lại thì không ai biết được chuyện gì đã xảy ra và sau đó cậu có thể trở lại là một người đàn ông thẳng , vô cùng thẳng!

Tưởng Miêu nhìn xung quanh, có rất nhiều mỹ nhân, nhưng cậu không thể hứng thú với ai trong số họ, thà rằng nhìn ngực của Cố Nam Trạch mà thích hơn ...

Cậu nấc, quên đi, cần quay về cũng không sao miễn là đừng để cậu có con.

Cậu uống cạn ly rượu, định gọi tài xế đưa về nhà.

Ai biết vừa lấy điện thoại di động ra đã có ba người vây quanh.

Tưởng Miêu nhìn lên ba người đàn ông, một người để tóc dài, một người tóc xoăn, và một người tóc đỏ.

Cậu trong đầu cố gắng suy nghĩ một chút, liền nhớ tới đây là ban nhạc trước đây nguyên chủ, trong tiểu thuyết, tóc dài tên là A Phong, tóc xoăn tên là Xoăn, tóc đỏ có tên là Tống thần.

Tuy rằng bọn họ xuất hiện không nhiều, nhưng Tưởng Miểu cảm thấy được Tống Thần này không đơn giản, có tên tuổi, nhất định phải có một nhân vật vô cùng quan trọng trong cuốn tiểu thuyết này.

Cậu càng chú ý tới Tống Thần này, sau này mới phát hiện nguyên chủ hình như có cảm tình với Tống Thần.

“Đã lâu không gặp, gần đây nghe nói cậu trèo lên cành cao, không muốn chúng tôi nữa.” Xoăn ngồi bên cạnh khoác vai cậu, dùng sức rất nhiều, làm vai Tưởng Miêu đau.

“Sao trước đây tôi không biết cậu thích đàn ông, tôi biết sớm tôi sẽ không để cậu cho người khác.” A Phong giơ tay bóp cằm, “Anh em thiếu tiền, có ông chủ lớn như Cố Nam Trạch. Cậu liền đá chúng tôi, vì vậy cậu phải đền bù một chút. "

Tưởng Miêu tưởng bọn họ nói đùa, nhưng là bị Tóc Xoăn cùng A Phong dựng lên, đứng lên đầu óc choáng váng, không còn chút sức lực nào, chỉ uống một hơi cạn ly rượu, sao có thể như vậy say rượu chứ?

Phải chăng họ đã thông đồng và thêm bớt cái gì vào rượu của cậu?

Tưởng Miêu cũng không hiểu tình huống, há mồm muốn kêu một tiếng, nhưng lại không có sức lực phát ra tiếng.

Làm sao mà xui xẻo như vậy được, ngày đầu tiên gặp đã bị đánh thuốc, hôm nay lại bị đánh thuốc, nếu lần này bị đưa đi, chắc chắn sẽ rất tệ.

"Buông ra."

Khi đang bối rối sắp mất đi sự tỉnh táo, cậu dường như nghe thấy giọng nói của Cố Nam Trạch cậu không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Cố Nam Trạch cậu lập tức cảm thấy an tâm.