Máy tính ở trên bàn sách, nhận được tin nhắn, phát ra tiếng "tinh" nhắc nhở.
Hoắc Bắc Thần tải ảnh chụp, rồi mở ra, thì thấy Ninh Mông và Lâm Thanh Bắc ôm nhau.
Trong mắt người đàn ông là sự dịu dàng, tình thâm ngọt ngào.
Cô gái thì đưa lưng về phía ống kính, không nhìn thấy biểu cảm.
Hoắc Bắc Thần nắm chặt tay, nhìn chằm chằm tấm hình kia, con ngươi màu đen đỏ lên, giống như là sư tử bị cướp đi con mồi, sự cuồng bạo trong máu sôi trào, kêu gào giống như là muốn bộc phát !
-
Ninh Mông vẫn chưa biết chuyện gì, nằm lì ở trên giường, hai chân đung đưa.
Hai tay gõ chữ thật nhanh, tin nhắn vừa gửi đi, thì thấy Ninh Văn Đào gửi tin nhắn:
【 Mông Mông đừng sợ, cha đang trên đường rồi! 】
Ninh Mông trả lời: 【Trên đường chạy trốn sao ? 】
【... 】
Ninh Mông ném điện thoại ở bên cạnh, lúc này mới bất giác nghĩ đến, không ngờ Hoắc Bắc Thần lại cho Lâm Thanh Bắc làm người phát ngôn cho xí nghiệp Hoắc thị.
Cô biết, tương lai của Lâm Thanh Bắc rộng mở, nhưng bây giờ cho anh ta làm người phát ngôn, tuyệt đối là Hoắc Bắc Thần mở cửa sau.
Ninh Mông nằm ở trên giường trở mình, nghĩ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Thủ đoạn của Hoắc Bắc Thần rất độc ác, hung tàn, trong thế giới này, không ai dám trêu chọc.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, thì anh chỉ tàn nhẫn với người khác.
Đối với cô...
Trong đầu cô lại thoáng hiện ra, lúc trước Tô Điềm Điềm đem canh nóng tạt lên người cô, anh không chút do dự mà bảo vệ, Ninh Mông vuốt vuốt khuôn mặt của mình, mặt cô hơi nóng lên.
Cuộc sống ở hiện đại của cô, là cô nhi, không nơi nương tựa, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được, cảm giác được người ta bảo vệ là gì.
Nghĩ đến đây thì hình như Hoắc Bắc Thần cũng không đáng sợ lắm.
Mặc dù, đến bây giờ cô cũng không hiểu, vì sao anh lại cưới Ninh Mông ...
Không hiểu được, thì không suy nghĩ nữa.
Ninh Mông bước xuống giường, quyết định làm một bát mì trứng cà chua cho anh, xem như biểu đạt lời cảm ơn của mình.
Cô xuống lầu, đi vào phòng bếp, nghĩ đến bản thân mỗi lần lười biếng xào món cà chua trứng, quyết định hôm nay làm ngon một chút.
Đầu tiên là xào trứng, vớt ra, rồi xào cà chua, lúc sắp chín thì cho trứng vào.
Món cà chua trứng đủ sắc hương vị.
Phối hợp một tô mì sợi, quả thật là vô cùng ngon!
Ninh Mông đặt tô mì lên trên bàn, quay đầu đã thấy Hoắc Bắc Thần không biết lúc nào đã đi xuống lầu, đang đứng ở cầu thang nhìn cô.
Anh mặc một bộ quần áo màu đen, cả người giống như bị bao phủ trong bóng đêm.
Ninh Mông không thấy rõ nét mặt của anh, nói cười nói: "Ông xã, có phải ngửi được mùi thơm nên đi xuống đây có phải không? Mau đến đây, mì hôm nay ngon lắm~ "
Cô vừa dứt lời thì Hoắc Bắc Thần đi từng bước tới.
Cuối cùng thì Ninh Mông đã nhận ra có gì đó không ổn.
Nhiệt độ trong phòng, nhanh chóng hạ xuống.
Cô ngẩng đầu, đã thấy đôi mắt đỏ ngầu của Hoắc Bắc Thần, sau khi nghe thấy lời cô nói thì ánh mắt của anh nhìn về phía tô mì. Đột nhiên, sự ngang ngược trỗi dậy.
Đột nhiên, người đàn ông vung tay lên.
"Choang!"
Bát mì rơi xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh, mì cũng văng đầy đất.
Có cảm giác nhiệt độ giảm xuống khiến cô thấy lạnh thấu xương.
Ninh Mông hoảng sợ, cô theo bản năng lui lại một bước, "Ông xã, anh sao vậy?"
Chẳng lẽ là không thích cách nấu này sao ?
Cô hoảng sợ đi về phía phòng bếp: "Em, em làm lại tô khác cho anh ..."
Cổ tay cô lại bị người đàn ông nắm chắc, anh lạnh lùng bước đến gần.
Một giọng nói trầm thấp, vang lên bên ta cô: "Ninh Mông, cô năm lần bảy lượt vi phạm lời hứa thì cũng đừng trách tôi —— không nể mặt mũi!"