Chương 38: Này mỹ lệ hiểu lầm ~

Tào Tuyết Hoa không thể tin nổi mà nhìn Ninh Văn Đào.

Bà ta nói: “Anh có biết cái này bao nhiêu không? Sao có thể tùy tiện làm theo lời của Mông Mông chứ?”

Ninh Văn Đào nhìn chằm chằm Ninh Mông rồi khen ngợi một cách hài lòng: “Trước giờ tôi chưa từng thấy Mông Mông làm điều gì đó nghiêm túc như vậy. Nó thật sự trưởng thành rồi!”

“Cho nên, khoản tiền này coi như là để nó luyện tay nghề! Cho dù lỗ thì chỉ cần nó vui là được!”

Tào Tuyết Hoa siết chặt ngón tay, cuối cùng cười mỉa nói: “Được, tôi đi chi tiền.”

Bà ta về đến phòng tài vụ, sau khi đóng cửa thì bảo với cấp dưới: “Gọi điện cho các cổ đông để họ chú ý đến sự việc phát sinh của công ty, xem xem Ninh Văn Đào rốt cuộc nuông chiều đứa con gái này như thế nào!”

Đồ ngu Ninh Mông này là tự mình gϊếŧ mình thôi.

Thật sự cho rằng mua quảng cáo cấp thiên vương thì có thể tạo ra một người cấp thiên vương sao?

Một người viết nhạc vô danh, một người mới ra mắt, sự kết hợp thấy thế nào cũng chết yểu nửa đường.

Hãy để các cổ đông tận mắt nhìn thấy cô làm liều, sau này Ninh Mông muốn cũng không đến công ty được nữa!

Nghĩ đến điều này thì đôi mắt Tào Tuyết Hoa lộ ra sự nham hiểm.

Bởi vì đã sớm hẹn với đối phương, nên sau khi có tiền, quảng cáo ùn ùn kéo đến trực tiếp đẩy lên.

Các nhãn hiệu quảng cáo, dán lên trang chủ APP, làm cho sức nóng của bài hát ngày càng tăng.

Tất cả các staff đều nhìn chằm chằm vào dữ liệu thời gian. Ninh Văn Đào thậm chí còn lo lắng hơn cả lần đầu lập nghiệp của mình, trực tiếp ngồi sau nhân viên thống kê, nhìn vào màn hình không chớp mắt.

Người môi giới, bộ phận vận hành và các bộ phận khác đều đã đến.

Trong phòng náo nhiệt chật kín người.

Ninh Mông ngồi trên ghế sofa bên cạnh, thong thả pha một bình trà phổ nhĩ gϊếŧ thời gian.

Lâm Thanh Bắc dùng bài hát của Tô Điềm Điềm mà còn nổi được, huống chi bài hát này ở hiện đại còn làm lên danh tiếng toàn quốc của thiên vương Lâm Kiều Bạch.

Cô không hoảng sợ một chút nào hết.

Ninh Văn Đào thỉnh thoảng lướt qua, nói phóng đại: “Mông Mông đúng là có tướng người cầm đầu, núi thái sơn có sụp đổ cũng không đổi sắc, lúc tôi còn trẻ giống nó, cũng không bình tĩnh được như nó.”

Quản lý bộ phận vận hành vội vàng gật đầu: “Giám đốc Ninh, cô cả đúng là trò giỏi hơn thầy!

“Đúng vậy, người trẻ có lòng hăng hái, cô cả thật lợi hại!”

“……”

Ninh Mông thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thấy mọi người đưa ngón cái lên làm kí hiệu với cô.

Ninh Mông:?

Đột nhiên bên cạnh âm u, không biết Lâm Thanh Bắc đã đứng cạnh cô từ lúc nào.

Anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Đây là bài hát đầu tiên của anh ta ra mắt khán giả, cho dù nó thật sự là bài hát kinh điển nhưng vẫn thấp thỏm không yên.

Nhưng Ninh Mông lại không hoảng sợ một chút nào, dáng vẻ cô vô cùng bình tĩnh.

Anh ta nhịn không được hỏi: “Cô thật sự tự tin vào bản thân như vậy sao?”

Ninh Mông nói: “Tôi không tự tin vào bản thân, mà tôi tin anh.”

Lâm Thanh Bắc: “………………”

Ngay từ khi gia nhập ngành giải chí, cả người thân và bạn bè đều coi thường anh ta.

Hang xóm lén lút bàn tán, nói anh ta không làm việc đàng hoàng mà lại đi thực hiện “giấc mơ ngôi sao” phi thực tế.

Cha mẹ cũng khuyên anh ta về nhà tìm việc bình thường và ổn định.

Anh ta đi trên con đường này rất khó khăn.

Nhưng chỉ có một người tin tưởng anh ta vô cùng.

Đôi mắt của Lâm Thanh Bắc hơi nheo lại, con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng xinh đẹp của cô gái.

Anh ta thò tay vào túi và vuốt mảnh giấy mà anh ta đã bỏ rơi.

Trên tờ giấy viết rõ ràng, người sáng tác: Lâm QB.

Lâm QB, Lâm Thanh Bắc.

Đây là bài hát cô viết cho anh ta.

Một tiếng sau, số liệu thống kê được đưa ra.