Chương 37: Mông Mông có tiến bộ!

Ninh Mông đến công ty, trực tiếp vào văn phòng tổng giám đốc.

Vừa bước vào cửa lại nhìn thấy một vị khách không mời – Tào Tuyết Hoa.

Bà ta quay lưng về phía cửa khoe khoang với Ninh Văn Đào:

“…Bây giờ Điềm Điềm rất nổi tiếng, bài hát này có thể khiến địa vị của nó nâng cao hơn, năm đó tôi nói cho Điềm Điềm vào công ty anh, anh lại không đồng ý. Bây giờ hối hận rồi chứ? Xem xem công ty của anh xem, những người nổi tiếng đã đi hết rồi, chỉ còn lại lũ vô danh tiểu tốt….”

Ở trước mặt bà ta và trước mặt Ninh Mông thì Ninh Văn Đào như hai người khác nhau, ông ngồi trên ghế, sắc mặt ông nghiêm túc, trong giọng nói lộ ra chút bực bội.

“ Lúc đầu Mông Mông không thích nó thì sao tôi có thể ký hợp đồng cho nó vào công ty ….”

Đôi mắt của Tào Tuyết Hoa lóe lên một chút thù hận, bà ta nói tiếp: "Tôi chỉ nói nói vậy thôi, tại sao anh vội vàng vậy? Bây giờ Điềm Điềm có được rất nhiều địa vị, đại ngôn, kịch bản, quảng cáo như bây giờ nhiều không đếm xuể để chọn lựa ... "

“Thật sao?”

Ninh Mông bước vào phòng và ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nhìn Tào Tuyết Hoa: " Đúng là bây giờ Tô Điềm Điềm đang rất nổi tiếng nhưng dì đừng vui mừng quá sớm, có câu nói là…."

Cô cười toe toét giọng điệu như muốn gϊếŧ người không đền mạng: “Trèo càng cao ngã càng đau!”

Khuôn mặt của Tào Tuyết Hoa đóng băng, lửa giận bốc lêи đỉиɦ đầu. Nhưng nghĩ đến Ninh Văn Đào đang ở bên cạnh thì bà ta cười giả tạo: "Ninh Mông, mẹ biết con không thích Điềm Điềm, nhưng nỗ lực của Điềm Điềm không vô ích, bây giờ coi như đã hàm ngư phiên thân rồi ( cá ướp muối chuyển mình- ý nói vươn mình thành công)!"

Ninh Mông chớp mắt: “Dì à, hàm ngư phiên thân, cũng chỉ là hàm ngư (cá muối) thôi!”

Tào Tuyết Hoa: ?

Ninh Văn Đào trực tiếp phớt lờ khuôn mặt tức đen sì của Tào Tuyết Hoa, dành tất cả ánh mắt cho con gái mình, khen ngợi cô:” Mông Mông, kỹ thuật mắng người của con ngày càng tiến bộ rồi!”

Trước đây chỉ biết mắng người một cách quê mùa, không có gì mới mẻ, nhưng bây giờ đã biết dùng thành ngữ rồi.

Ninh Văn Đào cảm thấy con gái mình đã lớn rồi, gương mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Thấy dáng vẻ tức muốn nổ tung phổi của Tào Tuyết Hoa, Ninh Mông rất hài lòng đứng dậy: “Cha, hai người nói chuyện tiếp đi, con đi xem bài hát lần trước thu âm.”

Ninh Văn Đào lại hùa theo con gái: “Cha và cô ta có gì để nói chứ, đi, cha đi cùng con.”

Tào Tuyết Hoa: …….

Tào Tuyết Hoa theo sau hai người trong sự phẫn nộ.

Bọn họ đi tìm staff để đăng bài hát của Lâm Thanh Bắc lên mạng.

Suy cho cùng, Lâm Thanh Bắc là người mới, không có nhiều fan, cũng không có tiếng tăm gì. Đăng lên mạng cũng chỉ có fan của mình chia sẻ thôi.

Một bài hát kinh điển hay như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, nhưng nếu không đẩy quảng cáo, sẽ mất thời gian chuẩn bị.

Ninh Mông trực tiếp nói với staff bên cạnh: “Tôi bảo anh mua quảng cáo, anh đã mua chưa? Tại sao vẫn chưa thấy lên?”

Staff ngượng ngập, anh ta liếc nhìn Tào Tuyết Hoa nói: “Tôi đã nộp đơn xin mua nhưng giám đốc Tào không đồng ý.”

Ninh Mông cau mày nhìn Tào Tuyết Hoa, bà ta là người phụ trách bộ phận tài chính của công ty.

Sắc mặt Tào Tuyết Hoa âm u, bà ta hạ giọng nói: “Mông Mông, cường độ đẩy quảng cáo của con là dùng cho cấp bậc thiên vương, một người mới làm sao được dùng đến chứ? Mẹ biết, con muốn đè ép sự nổi tiếng của Điềm Điềm, nhưng nếu chất lượng bài hát không tốt, thì tốn tiền quảng cáo cũng vô ích….”

Ninh Mông phớt lờ bà ta, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Ninh Văn Đào một cái.

Ông lập tức ra lệnh không chút do dự: “Đẩy quảng cáo đi!”