Mánh khóe dùng người sáng tác tốt nhất cộng thêm sự nổi tiếng của Tô Điềm Điềm khiến cho bài hát này nhanh trở nên hot và vang khắp phố phường.
Ninh Mông nằm trên giường nghe bài hát đó, nó thật sự rất hay, nhưng chỉ là loại nhạc thịnh hành, không được coi là kiệt tác.
Lúc đầu Ninh Mông không muốn đối đầu với cô ta, chỉ muốn giữ công ty của cha mình. Nhưng cô ta đã làm bỏng cánh tay của Hoắc Bắc Thần, vậy thì…..những ngày tháng sau này của cô ta sẽ khó mà sống tốt được.
Nghĩ đến đây thì Ninh Mông ngồi dậy, chuẩn bị đến công ty bắt đầu tấn công.
Mở cửa, xuống lầu.
Hôm nay phòng khách khá náo nhiệt.
Tô Diệp kiểm tra cánh tay của Hoắc Bắc Thần xong tuyên bố rằng nó hoàn toàn ổn rồi.
Tề Sam tràn đầy vui mừng nói: “Lão đại, mấy năm gần đây, đây là lần anh nghe lời khuyên của bác sĩ nhất cũng là lần nhanh khỏi bệnh nhất.”
Hoắc Bắc Thần dựa người vào sofa, nhìn tài liệu trong tay, ngay cả khi anh mặc đồ rộng rãi cũng khiến cho người ta cảm thấy cao quý không thể với tới được.
Tô Diệp nói một cách ôn hòa: “Đây là nhờ công lao của bà chủ”
Nghe đến lời này, tập tài liệu trong tay Hoắc Bắc Thần hơi di chuyển, khóe môi hơi nhếch lên.
Tề Sam cười khẩy: “Hừ, nếu không phải vì cô ta thì lão đại cũng không bị thương, cô ta chăm sóc lão đại cũng là điều đương nhiên thôi.”
Ninh Mông đi xuống cầu thang vừa nghe thấy câu này của anh ta liền nói rất tự nhiên: “Đúng vậy, em rất cảm ơn ông xã đã cho em cơ hội được chăm sóc thần tiên phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long như ông xã, đó là vinh hạnh của em. Ông xã à, có phải thỉnh thoảng anh cảm thấy hơi cô đơn không?”
Mọi người: “……”
“Bởi vì trên thế giới này chỉ có một người ưu tú như ông xã mà thôi!”
Mọi người: “……”
Rốt cuộc thì sao cô có thể nói “rắm cầu vồng” mỗi ngày mà không trùng lặp như vậy chứ?
Ninh Mông nói xong lời này, cô không bàn đến công lao tên tuổi mà im lặng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì Tề Sam đuổi theo cô: “Này.”
Ninh Mông quay đầu lại.
Tề Sam khó chịu nói: “Lão đại đã hủy bỏ đại ngôn của Tô Điềm Điềm vì cô rồi. Hừ, vốn dĩ bài hát này của Tô Điềm Điềm vừa ra đã có chủ đề và lượng truy cập, đáng lẽ chúng tôi có thể tiết kiệm chút tiền quảng cáo.”
Anh ta đổi chủ đề: “Nói cho cô biết chuyện này cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói đừng nghĩ lão đại lạnh lùng, thực ra anh ấy rất tốt, cô nên sửa những tật xấu của cô đi, nếu cô dám làm gì không phải với lão đại, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cô đâu.”
Trong lòng Ninh Mông cảm thấy ấm áp.
Ngay lập tức, cô cười: "Không có Tô Điềm Điềm thì tôi sẽ giới thiệu cho anh một người tốt hơn nhiều."
“Ai?”
“Thiên vương.”
Tề Sam ngây người: “Lí Hạo Kiệt?”
Làm sao có thể? Khi nói đến âm nhạc, chỉ có một vài người đứng trên đỉnh của kim tự tháp, nhưng ai nấy cũng kiêu ngạo và cũng không nhận đại ngôn.
*Đại ngôn: Làm đại diện thương hiệu cho nhãn hàng nào đó
Ninh Mông: “Lâm Thanh Bắc, thiên vương tương lai.”
Nếu không phải là tập đoàn Hoắc Thị thì cô tuyệt đối không nỡ để Lâm Thanh Bắc nhận quảng cáo đâu.
Tề Sam: “…..”
Tề Sam giận dữ: "Vì một khuôn mặt mới như vậy mà cô thực sự hao tổn tâm huyết quá đấy."
Không đợi cô giải thích thì Tề Sam đã thở phì phì trở lại phòng khách.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, Tô Diệp hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tề Sam là người không biết giấu lời, trực tiếp nói hết: “Người phụ nữ đó muốn giành tài nguyên cho một nghệ sĩ nhỏ tên Lâm Thanh Bắc, thật đúng là suy nghĩ viển vông mà! Công ty đại diện to như của chúng ta có bao nhiêu ảnh hậu ảnh đế các cấp muốn đến, chả có lẽ nào lại giao cho một người mới!”
Hoắc Bắc Thần nghe đến câu này, ánh mắt nhìn xuống miếng băng gạc đã được gỡ ra.
Anh khẽ nhìn xuống rồi đột nhiên nói: “Làm như lời cô ấy nói đi.”
Tề Sam:???
Anh ta thực sự muốn cho mình một cái tát, cái miệng nhiều chuyện. Tại sao lại quên mất bây giờ lão đại là một hôn quân hả?