Chương 29: Kinh điển có một không hai!!

Bài hát này có tên là 《 Quá yêu 》.

“Ngày đó, lúc em đưa lưng về phía tôi,

Càng đi càng xa

……

Em là thời niên thiếu ngông cuồng của tôi,

Là ánh sáng duy nhất chiếu rọi lên tôi,

……

Là tôi biến tình yêu thành sai lầm,

Để trái tim em hóa thành đất

……”

Sắc mặt Lâm Thanh Bắc dần dần trở nên nghiêm túc. Những câu từ này thật đi vào lòng người, cảm giác hình tượng mãnh liệt, chỉ mấy câu hát đơn giản, làm anh ta có thể tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu thê mỹ.

Người viết ca từ này rõ ràng hành văn cực tốt. Nếu nhạc khúc xứng đáng với những ca từ này, bài hát như vậy, sẽ trở thành kinh điển vượt thời gian!!

Anh ta vội vàng nhìn về phía nhạc khúc. Ninh Mông viết nhạc khúc của bài hát này, Lâm Thanh Bắc cũng biết viết nhạc, lại là một thiên tài sáng tác, cho nên liếc mắt một cái anh đã biết, ca khúc này đặc biệt đến cỡ nào!

Anh ta yên lặng nhịp nhịp tiết tấu ở trong lòng, không lâu sau đã có thể hát được bài hát này. Anh ta si mê nhìn đống giấy nhăn nheo trong tay, cúi đầu ở trong phòng luyện tập một mình.

Ở bên ngoài, thầy giáo chuyên nghiệp hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”

Lâm Thanh Bắc lập tức lắc đầu: “Chờ một chút, cho em thêm một chút thời gian, em luyện thêm một lúc, không thể huỷ hoại bài hát này.”

Nhìn dáng vẻ si mê này của anh ta, làm người bên ngoài cười cười, nói: “Được, cậu cứ từ từ mà hát, cái phòng thu âm này, cả ngày hôm nay đều thuộc về chúng ta!”

-

Quá trình thu âm, kỳ thật rất phức tạp, rất rườm rà. Ninh Mông không phải là người chuyên nghiệp, không có đi nhúng tay vào, toàn bộ hành trình ngồi ở bên cạnh làm người qua đường, nhàm chán thì chơi điện thoại. Tới giữa trưa, cô thấy còn chưa có thu xong, mọi người đều vì bài hát sắp khϊếp sợ cả nước này mà nỗ lực, không biết mệt mỏi, cô sờ sờ bụng mình. Thật vất vả xuyên qua thành một cô chủ nhà giàu, cô không thể khiến mình phải chịu uất ức được.

Ninh Mông dứt khoát đi ra ngoài, click mở phần mềm đặt cơm, đang định chọn một bữa cơm trưa ngon miệng, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh có một tiệm mì, có hình mì trứng cà chua cực kỳ mê người.

Cô sờ sờ cằm, nghĩ đến tô mì tối hôm qua. Nơi này là tổng bộ tập đoàn Hoắc thị, Hoắc Bắc Thần mỗi ngày đều xử lý công việc ở chỗ này, thời cơ ôm đùi tốt như vậy, không nắm chắc thì đúng là đồ ngu! Không phải là thích ăn mì trứng cà chua sao? Hai mắt Ninh Mông tỏa sáng, gọi hai phần mì. Mì được đưa đến rất nhanh.

Cô xách theo hộp mì, đi vào đại sảnh tòa nhà này, đi đến bàn tiếp tân, hỏi: “Giám đốc Hoắc của mấy người ở lầu mấy?”

Nhân viên lễ tân lễ phép nhìn về phía cô hỏi: “Xin chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Ninh Mông trả lời, “Không có.”

“Vậy thật xin lỗi, Giám đốc Hoắc đang bận, không rảnh gặp cô.”

Cô nói một cách rất chân thành: “Tôi là vợ của anh ấy.”

“Bà Hoắc, tôi cũng biết, tôi đã từng thấy cô.”

Ninh Mông nâng cằm có chút kiêu ngạo, đang muốn sử dụng đặc quyền của vợ tổng giám đốc thì nghe được tiếp tân nói: “Nhưng Giám đốc Hoắc từng dặn dò, nếu không có hẹn trước, đặc biệt là cô thì không cho lên lầu ~”

Ninh Mông:???

Ninh Mông còn muốn nói điều gì, lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, vừa lúc đi từ bên ngoài vào, ánh mắt cô sáng lên, hô lớn: “Tề Sam!”

Hai tay Tề Sam cắm ở trong túi quần, nghe thấy giọng của cô thì dừng lại, trên mặt anh ta đầy sự cảnh giác: “Cô tới đây làm gì?”

Ninh Mông nhấc hộp cơm trên tay: “Đưa cơm trưa cho chồng tôi, anh dẫn tôi lên lầu đi!”

Tề Sam cảnh giác nói: “Cô nằm mơ sao, không bao giờ có chuyện này đâu!”

Ninh Mông cười: “Ồ, anh nói xem, các đồng nghiệp của anh có cảm thấy hứng thú với việc anh thân mật tiếp xúc với Tiểu Điềm Điềm không?”

Tề Sam:???

Tề Sam:!!!