Chương 28: Đánh Mặt Lâm Thanh Bắc ~

Tô Điềm Điềm nghi ngờ nhăn mày: “Không tìm trên Baidu được sao? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề? Lát nữa chị sẽ kêu trợ lý xem thử.”

Ninh Mông tỏ vẻ bình tĩnh: “Ừm.”

“Cảm ơn nhắc nhở.” Tô Điềm Điềm khách khí nói xong thì có người ở phía trước gọi cô ta: “Cô Điềm Điềm, bắt đầu rồi!”

Tô Điềm Điềm chào tạm biệt Ninh Mông và Lâm Thanh Bắc, sau đó chạy tới bên phòng thu âm.

Thấy Tô Điềm Điềm đã rời đi, Ninh Mông rốt cuộc nhịn không được cười “ha ha”.

Lâm Thanh Bắc:?

Vốn không nghĩ nhiều, nhưng nhìn dáng vẻ này của Ninh Mông, anh ta lại liên tưởng đến câu nói vừa rồi…… Anh ta lập tức hiểu ra người phụ nữ này đang mắng Tô Điềm Điềm là chó!

Lâm Thanh Bắc nhìn cô.

Mặt mày cô gái lộ ra vẻ đắc ý sau khi làm chuyện xấu, khi cười rộ lên thì lộ ra một hàm răng sạch sẽ trắng ngà, mi mắt cong cong, chỗ đuôi mắt thon dài mang theo vẻ quyến rũ, bởi vì cười ra nước mắt cho nên trông đôi mắt kia có vẻ trong trẻo, trên khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, làm người ta có xúc động muốn cắn một ngụm.

Quyến rũ và hồn nhiên lại không hề có chút mâu thuẫn nào hiện lên trên người cô, cô căn bản không biết động tác trong lúc vô tình của mình quyến rũ thế nào.

Lâm Thanh Bắc vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Không biết vì sao, hôm nay anh ta đối mặt với Ninh Mông lại không cảm thấy sống một ngày bằng một năm giống như trước kia.

Anh ta nhíu mày, vì suy nghĩ đột nhiên này của mình mà cảm thấy luống cuống.

“Đi, chúng ta đi nghe thử xem Tô Điềm Điềm hát cái gì!”

Ninh Mông cười đủ rồi lại nhướng mày nói với Lâm Thanh Bắc, sau đó mang anh ta đi tới bên ngoài phòng thu âm của Tô Điềm Điềm.

Đứng ở chỗ này, có thể nghe được một chút âm thanh.

Giọng của Tô Điềm Điềm vừa ngọt vừa cao, bài hát này vốn được viết cho nam ca sĩ, âm điệu tương đối thấp, cô ta hát lên lại mang theo cảm xúc u buồn bi thương, lập tức lộ ra sự đối lập.

Lâm Thanh Bắc vừa mới sinh ra chút hảo cảm với Ninh Mông thì lập tức không còn sót lại một chút gì.

Bài hát này vốn nên chuẩn bị cho anh ta.

Mà anh ta cũng có thể dựa vào bài hát này trở nên nổi bật! Nhưng bây giờ đã bị huỷ hoại!

Khi anh ta đang oán giận thì nghe thấy Ninh Mông đánh giá: “Bài hát này cũng được.”

Lâm Thanh Bắc:?

Rốt cuộc người phụ nữ này có hiểu âm nhạc hay không vậy?

Nhạc và lời đã đạt đến trình độ này rồi vậy mà chỉ mới là “Cũng được”?

Anh ta cười khẩy một cái, châm chọc mỉa mai mở miệng: “Vậy rốt cuộc ca khúc nào mới coi là hay đây?”

Ninh Mông lập tức nhìn về phía anh, kinh ngạc dò hỏi: “Bài hát ngày hôm qua tôi cho anh, anh vẫn chưa xem sao?”

Lâm Thanh Bắc cười lạnh: “Đáng để tôi xem sao?”

Anh ta rất có năng khiếu ca hát, nhạc và lời trên cơ bản chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ có thể hát được.

Cho nên dựa vào cái gì anh ta phải luyện hát loại ca khúc tùy tiện này trước chứ?

Ninh Mông lại tùy ý như cũ, vô cùng tự tin nói: “Ừ, chưa xem cũng không sao, lát nữa luyện tập tại chỗ một chút, tôi rất có lòng tin với anh, thiên vương đại nhân tương lai!”

Lâm Thanh Bắc:……

Cho rằng nói những lời này thì anh ta sẽ tha thứ cho cô sao?

Lâm Thanh Bắc rốt cuộc cũng không nói cái gì nữa, rời khỏi trước phòng thu âm của Tô Điềm Điềm, anh ta gần như có thể dự kiến, tương lai bài hát này sẽ lên bảng xếp hạng mấy tháng, trở thành ca khúc hot nhất của năm!

Đi vào phòng thu âm thuộc về bọn họ, Ninh Mông chờ ở bên ngoài, giao hết mọi thứ cho giáo viên chuyên nghiệp xử lý.

Lâm Thanh Bắc tiến vào phòng thu âm, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy Ninh Mông mặc một chiếc váy màu vàng đứng ở bên ngoài chơi di động, dáng vẻ vô cùng ung dung.

Lúc này anh ta mới móc trang giấy đã bị nhăn nheo từ trong túi ra, nhìn vào ca khúc ở phía trên……