Quyển 1__Chương 2: Bé đáng thương trong thời tận thế

Trong thành phố, hành lang vừa bẩn thỉu lại cũ kỹ, Phi Yến mặc đồ hiệu vừa đi vừa che mũi, vẻ mặt ghét bỏ.

Bóng đèn lập lòe làm cho người ta có chút rùng mình, nhưng vì nghĩ đến bảo bối kia, anh ta vẫn hạ quyết tâm cầm chìa khóa đã mua được từ chủ nhà để tra vào ổ.

Cánh cửa cũ kĩ kêu cọt kẹt nhưng âm thanh vẫn không đánh thức được chủ của căn phòng này.

Bên trong có một phòng khách và một phòng ngủ, tuy tồi tàn nhưng vẫn được dọn sạch sẽ thi thoảng trong không khí còn ngửi được một mùi thơm nhè nhẹ.

Phi Yến quét mắt một vòng liền thấy Tử Du đang ngục trên bàn đọc sách, liền lại gần lật người thiếu niên lại.

Gương mặt anh tuấn, ngũ quan tinh xảo da trắng, môi đỏ. Nhưng đối với Phi Yến lại là sự ghét bỏ.

Nhìn xuống dưới là cần cổ trắng nõn như ngọc, lộ ra xương quai xanh liền thấy ngay sợi dây truyền.

Anh ta nhanh tay lấy sợi dây ra khỏi cổ, cúi người hôn lên sợi dây.

"Cái gì mà cảm tạ ông trời.... Cái gì mà đã cho anh ta sống lại... Cái gì mà Linh Tuyền..."

Phi Yến từng chết một lần, đời trước tận thế đến anh ta không thể thức tỉnh dị năng. Để có thể được sống, anh ta dựa vào khuôn mặt mà lưu lại giữa đám đàn ông vừa mới dụ dỗ.

khi nhóm người kia đưa anh ta đến căn cứ "Hi Vọng" nổi tiếng nhất thành phố S để đổi vật tư, thì anh ta gặp được người hệ chữa trị.

Khi đó Phi Yến mới phát hiện người được tôn lên làm đấng cứu thế, là ngọn lửa hi vong kia chính là thằng học sinh nhà nghèo cùng trường với anh ta. Là người thấp kém mà anh ta xem thường.

Tận mắt thấy được những người ủng hộ, kính yêu cậu đều là những người phi phàm, nổi trội. Mà anh ta lại phải dùng thân thể mới được ở lại, khiến anh ta không cam tâm.

Mãi cho đến một lần Phi Yến bị tang thi cắn thương, anh ta ôm vết thương bước vội vào căn cứ muốn tìm thiếu niên kia cứu mình, nhất định phải cứu mình.

Mãi cho đến khi không tìm thấy người đâu, Phi Yến tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất nghiến răng ken két. Tại sao cậu không cứu anh ta, cậu là đắng cứu thế, là hi vọng.

Là cậu cố ý.

Tức giận khiến độc lan nhanh, khuông mặt ưa nhìn của Phi Yến chuyển xang màu trắng xám. Trong lúc tang thi hóa, một đội tuần tra đi ngang qua liền bắn lát sọ anh ta.

Anh ta ngã xuống đất, cả thế giới đều là màu máu.

Trong lúc kinh hoàng Phi Yến nghe mọi người hoan hô vì ngày tận thế đã kết thúc.

Bọn họ vui mừng gào khóc cảm kích, bởi vì nghe nói thiếu niên có Linh Tuyền, giống như bước bước ra từ trong tiểu thuyết. Nghe nói đấy lại là di vật do mẹ thiếu niên để lại.

Ngày mà anh ta đến,cũng là lúc thiếu niên ấy đưa cho chính phủ để nghiên cứu và nuôi cấy. Chỉ trong nửa năm đã có thể diệt tận gốc và đưa nhân loại ra khỏi bờ vực tử thần

Tại sao. Tại sao chứ?

Phi Yến ôm hận mà chết. Đến khi mở mắt ra anh ta đã trọng sinh về trước tận thế một ngày.

Hiện giở tận thế chưa bắt đầu. Quyền lợi, sự ủng hộ, Linh Tuyền. Tất cả mọi thứ phải là của anh ta.