Chương 4: Vừa Bắt Đầu Đã Sốc

Cho nên buổi tối hôm nay, cha nguyên chủ không về nhà mà trực tiếp đi uống rượu với người khác, chị kế đi xem phim với bạn, trong nhà chỉ còn nguyên chủ với mẹ kế.

Mà mẹ kế, lần đầu tiên hầm canh gà cho nguyên chủ, còn thuận tiện nhắc tới chuyện hôn sự. Còn chưa nói xong đã bị nguyên chủ từ chối thẳng.

Nhưng canh gà nguyên chủ cũng đã uống, chẳng bao lâu sau khi uống xong nguyên chủ đã trực tiếp ngất xỉu, chờ khi tỉnh lại, linh hồn đã đổi thành linh hồn Tô Tiểu Tô.

Mả mẹ nó!

Tô Tiểu Tô không nhịn được chửi thề một câu. Vừa bắt đầu đã sốc vậy sao?

Xem ra bát canh gà kia có bỏ thuốc rồi, nếu không sao tới giờ cô còn thấy choáng váng.

Tô Tiểu Tô véo mạnh đùi mình, đau tới cô suýt khóc.

Mẹ nó, quá đau!

Đang lúc Tô Tiểu Tô cố gắng giữ bình tĩnh, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa nhè nhẹ.

Ngoài cửa, Trình Xuân Hoa khom lưng che miệng, không dám có cử động nhỏ nào, chỉ sợ làm tiểu tiện nhân trong phòng nghe thấy.



Bà ta vừa trở về đã muốn xem chuyện đã thành hay chưa. Ngàn vạn lần đừng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, con gái bà ta còn đang chờ xin được công việc đây!

Tô Tiểu Tô cắn đầu lưỡi, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, lại mở he hé cửa sổ phòng khách ra, thấy mẹ kế của mình đang kề sát vào góc tường nghe ngóng.

Tô Tiểu Tô nhẹ nhàng đi tới cửa phòng, đột nhiên mở bật cửa ra, làm mẹ kế ngã nhào vào, sau đó cô trực tiếp chém một cái lên phần gáy của bà ta.

Cô đóng cửa lại, nhìn người đã ngất đi, Tô Tiểu Tô lại giơ tay mình ra nhòm ngó… Không nghĩ tới nguyên chủ lại khỏe tới thế.

Cô thật sự hài lòng với sự khỏe mạnh của thân thể này, tốt hơn thân thể của cô kiếp trước rất nhiều.

Tô Tiểu Tô kéo mẹ kế vào phòng ngủ của nguyên chủ, đặt bên cạnh người đàn ông trung niên.

Nhưng còn chưa hả giận, cô lại đạp người đàn ông khốn nạn kia thêm vài đạp nữa rồi mới nhìn quanh.

Một người trên giường một người dưới đất như vậy không tốt lắm… Thôi quên đi, bà đây không có sức, lăn xuống đất hết đi!

Tô Tiểu Tô cởi sạch quần áo trên người hai người ra, còn lấy hết tiền trong túi đồ bọn họ nhét túi quần mình rồi ném đại hai cái đồ lên giường, hai cái đồ ra đất, hai cái đồ ở cửa.

Sau đó, cô lại làm ra một vài vết tích trông giống như vết tích abc trên người mẹ kế, lại tạo hình thân thể hai người trông thật sắc tình.



Chậc chậc hai tiếng, thỏa mãn bản thân xong, Tô Tiểu Tô đóng cửa phòng ngủ lại.

Nơi này là khu đại viện gia quyến của nhà máy, vừa lúc Tô gia ở tầng hai, hiện tại nếu đi từ cửa chính ra rất dễ bị người nhìn thấy, cho nên Tô Tiểu Tô quyết định nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

May thay, phía sau nhà là một rừng cây nhỏ, phía dưới cửa sổ phòng cô còn có một sườn đất không lớn lắm, vừa lúc tiện cho cô nhảy xuống.

Tô Tiểu Tô thận trọng trèo qua cửa sổ, lại đứng trên bệ cửa cẩn thận đóng kỹ cửa sổ rồi lùi xuống độ cao thấp nhất, cố lấy dũng khí nhảy xuống dưới, nhân bóng đêm nhanh chóng chạy vào rừng cây.

Cô chạy nhanh tới quán cơm quốc doanh trong huyện, mua phần thịt kho tàu cuối cùng rồi lại hấp tấp chạy về, trốn ở góc phòng đầu ngõ chờ xem kịch vui.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, chị kế tốt của cô đã cùng hai chị em tốt trong đại viện vừa nói vừa cười trở về rồi.

“Bộ phim hôm nay hay thật.” Một nữ sinh vui vẻ nói.

“Mình thích bộ váy nữ minh tinh kia mặc quá, thật là đẹp!”

Con ngươi Tô San San lóe lên, dịu dàng nói:

“Hai hôm trước mẹ mình mua cho mình một cái váy rất mốt ở cửa hàng bách hóa quốc doanh, hai cậu có muốn xem thử không?”