Chương 3

Võ công của Bùi Hằng rất tốt, năm đó Tạ Tùy đương nhiên không thành công trong việc bẫy hắn bằng bao tải, nhưng ỷ vào người đông thế mạnh, ăn mấy cây gậy thì không phải không có. Dù cho sau đó thái tử có giảng hòa, mối thù giữa hai người cứ như vậy mà kết thành.

Từ đó về sau, tranh đấu gay gắt không ngừng, cho đến khi Bùi Hằng xuất chinh.

Điều đau khổ nhất trên đời này, không có gì hơn đối thủ một mất một còn quyền khuynh thiên hạ, phong quang vô lượng, còn ngươi lại trở thành kẻ vô dụng thậm chí còn không thể cử động.

Hơn nữa, sau này ngươi có thể sẽ phải ngủ chung một giường với kẻ thù không đội trời chung của mình.

Nghĩ đến đây, da đầu Tạ Tùy tê dại, y giơ tay che mắt, chỉ muốn cười khổ.

Dù sao Dương Hưng cũng là người phụ trách trông coi Trang tử, không thể ở lại đây quá lâu, nói được mấy câu an ủi Tạ Tùy thì lại đứng dậy rời đi.

Có một điều mà Tạ Tùy không nói với Dương Hưng.

Khi y trúng độc sắp chết, hôn mê một tháng kia, ở trong mộng xem hết một quyển sách, tên quyển sách này là “Đông phong từ” đây là một thoại bản về đoạn tụ.

Nhưng bây giờ, hiện thực lại giống hệt như sách ở trong mộng, ba năm ba đế, tân hoàng đế tuổi trẻ nhút nhát lên ngôi, Bùi Hằng 22 tuổi bắt đầu nhϊếp chính, quyền khuynh triều dã.

Chẳng qua nhân vật chính trong sách không liên quan gì đến hai người họ.

Nhân vật chính họ Ngôn, tên Ngôn Ngọc Bạch, là đứa con thứ không được coi trọng của Hộ Bộ thị lang, nhưng hắn thiên tư thông minh, làm người chính trực lương thiện, đơn thuần như một tờ giấy trắng. Mười bốn tuổi vào Quốc Tử Giám học, bị huynh trưởng dẫn người đến ức hϊếp, sau đó được con trai cao quý nhất nhà họ Phó trong triều đình cứu từ đó quen biết nhau trở thành bạn bè thân thiết.

Về sau tình bạn thay đổi, từ nói về thơ ca, lý tưởng sống trở thành nói chuyện yêu đương, họ một bên yêu nhau một bên kết giao với những người có thế lực loại bỏ những tên gian thần, tề gia trị quốc bình thiên hạ, cuối cùng thành công lui thân, thoái ẩn trong núi rừng.

Có một dòng chữ nhỏ được viết dưới bìa “Đông phong từ” đó là một cái bánh ngọt.

Tạ tùy xem xong, quả thực rất ngọt nếu y không phải là những tên gian thần bị loại bỏ trong sách.

Họ Ngôn này Tạ Tùy không quen biết, năm đó y tâm cao khí ngạo, mắt mọc trên đỉnh đầu, một đứa con thứ nhà Hộ Bộ thị lang làm sao có thể để mắt đến. Nhưng Phó Úc Ly đích tử của Phó gia thì y có quen biết, hắn là tài tử danh khắp thiên hạ, phong quang tuyết nguyệt, là một đóa hoa lạnh lùng. Nếu Tạ Tùy là một kẻ không ngoan ngoãn, khác người, làm người khó chịu khi còn học ở Quốc Tử Giám thì Phó Úc Ly là một thái cực khác, hắn ngoan ngoãn, thủ lễ, được người khác kính trọng.

Giữa họ nảy sinh ra rất nhiều mâu thuẫn, hận mới nợ cũ, mỗi lần gặp mặt Tạ Tùy đều hận không thể bóp chết hắn, chắc hẳn Phó Úc Ly cũng là như vậy.

Xem ra, vận may của y cực kỳ thấp.

Nhân vật chính y đã đắc tội, nhân vật phản diện y cũng đắc tội nốt.

Lại nói quyển sách này là từ góc nhìn của Ngôn Ngọc Bạch nên không viết nhiều về Tạ Tùy, chỉ có một vài đoạn mà nhân vật chính mơ hồ nghe được từ nơi khác, lúc Quốc Tử Giám thịnh khí lăng nhân, thì Tạ gia đã sớm suy tàn, tuy y được miễn tội chết nhưng cũng bị gán làm nô ɭệ nhưng Tạ Tùy lại có tính cách cực đoan không chịu nhượng bộ. Cuối cùng, những người y đã từng đắc tội đều lần lượt tiến lên tra tấn và hành hạ y... kết cục như nào thì cũng có thể tưởng tượng ra được.

Chờ đến nửa đoạn sau Tạ Tùy lại tiếp tục xuất hiện, bây giờ y đã trở thành luyến sủng độc ác và vô liêm sỉ sau hậu viện của Nhϊếp chính vương.

Bùi Hằng tính tình hung bạo, nên cuộc sống của y không mấy tốt đẹp, dưới sự tra tấn lâu dài, tâm lý Tạ Tùy dần dần trở nên cực đoan.

Vì vậy, sau khi biết được mối quan hệ giữa Ngôn Ngọc Bạch và Phó Úc Ly. Tạ Tùy ghen ghét muốn chết, dựa vào cái gì Phó Úc Ly có thể cao cao tại thượng, vĩnh viễn là hắn cao lãnh chi hoa, còn có những người yêu mến hắn ta, dựa vào cái gì mà y lại không có, chỉ có thể ở sau hậu viện bị người khinh nhục.

Vì vậy y đã hãm hại hắn ta, khiến cho nhân vật chính suýt chết, mà Phó gia khi đó cùng Bùi Hằng địa vị ngang nhau, việc Tạ Tùy làm vừa lúc để cho Phó gia bắt được nhược điểm, vì để xoa dịu cơn giận của Phó Úc Ly, Bùi Hằng đã thẳng tay đem y xử chết, một chút cũng không lưu tình.

Nhϊếp chính vương khi đó sở dĩ thu nhận Tạ Tùy bất quá là vì để trêu đùa và tra tấn thiếu niên năm đó từng đắc tội hắn ở Quốc Tử Giám mà thôi.

Thật là... đây quả thực là một cuộc đời ngu xuẩn và bi ai.

Tạ Tùy lăn lộn trên giường.

Cho dù có chết, y cũng sẽ không tin mình sẽ trở nên như thế này, nếu phải bắt buộc cùng đàn ông y thà đi nhảy lầu cho rồi.

Nhưng... nếu như thế thì sao?

Tạ Tùy cảm thấy ớn lạnh, không được, phải trốn thoát khỏi đây.

Rời khỏi Tiêu Trang, thay đổi thân phận, mai danh ẩn tích, đợi Phó gia và Bùi Hằng bắt đầu tranh đấu, y lại từ từ mưu tính.

Nhưng điều kiện tiên quyết để trốn thoát là trước tiên y phải khiến cơ thể trở nên tốt hơn.

Với thể chất hiện tại của y, đừng nói đến việc chạy trốn, y bây giờ cũng không thể rời khỏi núi Yên Chi.

“Tạ Tùy, Tạ Tùy, ngươi đã làm chuyện xấu gì cơ chứ?” Thiếu niên nằm trên giường, ngón tay dùng sức nắm chặt: “Mau khỏe lại, sớm khỏe lại..”

“Đệt, ông đây muốn cách mấy tên đoạn tụ đó xa một chút.”