Chương 2

Sau đó sự lạnh lùng tan biến ngay tức khắc khi nhìn thấy Dương Hưng trong tầm mắt. Sau khi băng tuyết tan, toát lên vẻ bình tĩnh dịu dàng đến lạ.

“ Quản sự Dương….” Thiếu niên mở miệng nói, máu đen đặc từ trong miệng trào ra, nhưng y làm như không có chuyện gì, khoé miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Đã lâu không gặp”

Một giọt mưa rơi xuống, đọng vào khoé mắt thiếu niên, hòa theo những vệt máu trên mặt, chảy ra một dòng nước mắt đẫm máu.

Dương Hưng con ngươi ro rút lại, đột nhiên đứng lên nói: “Cảm ơn....”

“ Suỵt” Thanh niên ho khan hai tiếng, có lẽ hắn muốn đứng dậy, đi lại trên mặt đất, nhưng thân thể yếu ớt ngã xuống, phun ra rất nhiều máu, hổn hển nói: “ Ta không may trúng một ít độc, sợ sẽ chết mất....có lẽ phải làm phiền ngươi.....giúp ta tìm một lão đại phu rồi.”

Xoạch

Xoạch

Nước mưa chảy thành hàng, rất nhanh liền biến thành mảng dày đặc. Trong tiếng mưa ầm ĩ, Dương Hưng bỗng nghe thấy tiếng kêu khàn khàn sợ hãi của chính mình: “Đến...người đâu đến đây...”

Những người hầu trong nhà nghe thấy tiếng động liền lần lượt chạy ra ngoài, nhìn thấy người quản sự từ trước đến nay lười lo chuyện bao đồng của họ, đang ôm một người đàn ông rách nát trên người, vẻ mặt nghiêm túc đến không ngờ.

“Mau mời đại phu đến đây.”

Giữa tháng ba, cơn mưa xuân kéo dài cuối cùng cũng ngớt, có lẽ biết mình đến muộn, nên đặc biệt ở lại lâu một chút, lâu đến nỗi trong 1 tháng không nhìn thấy ánh nắng mặt trời.

Trời đầy sương mù, hơi ẩm đọng lại trên các góc mái hiên, thậm chí mang theo sự ẩm ướt khó chịu trong phòng.

Tạ Tuỳ tỉnh dậy trong cơn buồn ngủ, mở mắt ra đã trông thấy khung giường giăng đầy mạng nhện, một con nhện đang kéo sợi tơ từ trên xuống, khi nó chuẩn bị rơi xuống mặt anh ta, một con khác lao ra và đè chết nó.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông trung niên vang lên bên tai, Tạ Tuỳ mệt mỏi mở mắt, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay ngắn bên giường.

Cửa phòng và cửa sổ đều bị đóng kín, trong phòng nồng nặc mùi thuốc đắng ngắt, người đàn ông bưng bát thuốc lên, cầm chiếc thìa mân mê, chiếc thìa va vào thành bát, tạo ra âm thanh vỡ vụn.

“Quản sự Dương, lâu rồi không gặp”. Tạ Tuỳ nhìn rõ người, mở miệng chào hỏi, nhưng giọng nói khàn đặc lại.

“Cũng không tính là lâu, ta đã gặp ngươi một tháng có lẻ”. Dương Hưng phơi thuốc xong, đặt bát lên môi Tạ Tuỳ, ra hiệu cho hắn tự há miệng uống lấy, sau đó trầm giọng nói: “Công tử, đây là núi Yên Chi, ranh giới nhà họ Tiêu.”

Đầu ngón tay Tạ Tuỳ không ngừng run rẩy, chậm rãi nhớ lại bản thân bị người khác trói vào sau ngựa và bị kéo đi trước khi hôn mê, y cắn bát, uống một ngụm thuốc, cảm thấy trong miệng đắng ngắt.

“Cảm ơn nhiều.” Tạ Tuỳ nhẹ giọng nói: “Ta hiện giờ chỉ là một con chuột qua đường, mọi người đều hò hét muốn đuổi đánh ta, nếu ngươi có thể giúp ta bất chấp ân oán trong quá khứ, Tạ Mỗ sẽ rất cảm kích, trong tương lai chắc chắn….”

Chắc chắn gì cơ? Nơi ở cuộc sống xa hoa, công danh phú quý quyền lực lớn đến đâu, có hoàng hậu thì đã sao, chỉ cần cung có biến, thì sẽ bị lật đổ thôi.

Nhìn mười ngón tay bầm tím đầy sẹo của mình, Tạ Tuỳ ngậm miệng lại. Năm đó khi Kinh Hoa lên ngôi vua, nhị thiếu gia họ Tuỳ bộc lộ rõ tài năng, bây giở ngoài một cái mạng sống ra thì chẳng còn lại gì.

Hắn ta căn bản không có thứ gì để báo đáp người khác cả.

“Chất độc trong người ngươi là “thu thủy”, bác sĩ nói chất độc còn sót lại rất khó loại bỏ, về sau ngươi phải kiêng nổi giận kiêng mất kiên nhẫn, không nên quá bi thương." Giọng nói của Dương Hưng rất ôn hoà, lặng lẽ đổi chủ đề: “Tiêu Phượng Kỳ vì muốn mua ngươi trở về, đã tiêu hơn bốn ngàn lượng, mấy ngày trước bị Bình Nam hầu đánh gãy chân, có lẽ phải nằm ở kinh thành mấy tháng, ngươi có thể yên tâm ở lại đây dưỡng thương.”

“Làm phiền ngươi rồi”. Tạ Tuỳ nhẹ giọng nói, “ Ta ở trong ngục đã lâu, không biết tin tức gì, vậy những người khác ở Tạ gia đâu? Họ lưu đày ở đâu rồi?”

Dương Hưng im lặng, Tạ Tuỳ liền hiểu ra.

Dương Hưng vốn tưởng rằng chàng thanh niên trước mặt sẽ khóc lóc thảm thương không ngừng, nhưng không ngờ đối phương chỉ hơi mệt mỏi cụp mắt xuống: “Vậy thái tử điện hạ thì sao?”

“Mùa đông năm ngoái, Lăng Đế đã phế truất thái tử Bạch Lăng”

“ Lăng Đế….” Tạ Tuỳ nhìn đầu giường, “ Hoàng Đế lại bị thay đổi rồi sao?”

“Đúng vậy”. Dương Hưng đặt bát thuốc sang một bên, ba năm ba hoàng đế, hiện tại là Cửu hoàng tử Lý Vương lên ngôi.”

“ Tiểu Cửu?” Ta nhớ rõ hắn năm nay mới tám tuổi. Tạ Tuỳ cau mày nói :” Vậy ai bây giờ là Nhϊếp Chính?”

“Bùi Hành."

Tạ Tuỳ sửng sốt : “Ai cơ?”

Dương Hưng nói rõ ràng từng chữ một, "Trấn Bắc Vương Bùi Hành."

“Mùa thu năm ngoái, phương bắc đại thắng, Bùi Thị giành lại Hành Châu, Vân Châu, Du Châu, lão Trấn Bắc Vương đã chết trên chiến trường, khi Bùi Hành trở lại triều đình, đúng lúc các thái giám trong triều câu kết với thái tướng làm loạn."

“Khi tiểu hoàng đế dẫn ba vạn quân Thanh cưỡi ngựa về Bắc Kinh cần vương, thái tướng tức nước vỡ bờ, bóp chết Lăng Đế, phi tần và hoàng tử trong hậu cung cũng bị tàn sát. Chỉ có mỗi Li Vương sống trong lãnh cung là trốn thoát .”

"Bây giờ hoàng đế mới lên ngôi nhận Bùi Hành làm cha nuôi, Trấn Bắc Vương sẽ lên Nhϊếp Chính."

Dương Hưng dừng lại: "Nói đến đây, công tử, ngươi có thể ra khỏi ngục, nên cảm tạ Nhϊếp Chính Vương ân xá.”

Có điều giờ khắc này Tạ Tuỳ cũng không thấy cảm kích.

Y tê liệt ngã xuống giường, đôi mắt đờ đẫn, chỉ cảm thấy tương lai của mình thật ảm đạm.

“Kết thúc rồi, hắn ta là Nhϊếp chính, cả đời này ta không thể ngẩng đầu lên được rồi.”

“ Tại sao?” Dương Hưng không hiểu: “Thiếu gia từng đắc tội nhà họ Bùi à?”

“Bùi Hằng là một đoạn tụ.” Tạ Tuỳ nghĩ về quá khứ với vẻ mặt đau khổ. “Từ trước đến giờ ta ghét nhất là đoạn tụ, năm đó khi hắn còn ở trường quốc học, ta từng chụp hắn vào bao tải."