Sở Diễn nhìn bó hoa hồng trong tay, chúng rực rỡ xinh đẹp, mỗi một cánh hoa đều mang theo hương thơm nồng đậm, như thể đang dùng mùi hương này để dệt lên một câu chuyện cổ tích giả dối. Tựa rằng chỉ cần có thêm trao phần tâm ý này đi, đôi tình nhân sẽ có thể bên nhau dài lâu.Chỉ là Sở Diễn trong sách thật sự là quá mức ngây thơ rồi, cậu cho rằng bản thân toàn tâm toàn ý là có thể đổi lấy tình yêu ngang nhau của đối phương. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là một cuộc liên hôn chính trị, là kết quả trên bàn đàm phán lạnh băng sau khi cân nhắc cái lợi cái hại, là từ giấy trắng mực đen mà trói buộc cả hai, sao có thể có tình cảm chân thật, này cũng chả phải tiểu thuyết cưới trước yêu sau.
Trong đống cánh hoa kiều diễm còn cất giấu một bức thư tình, trên đó dùng những từ hoa mĩ để viết lời âu yếm buồn nôn: Nguyện cho tình yêu của em và ngài tươi sáng rực rỡ như ánh mặt trời, em dùng ánh mặt trời sớm mai viết nên hôn thư của chúng ta.
Sở Diễn nhìn bức thư, mặt đen một nửa.
Nói thật, nếu cậu mà là Đoạn Trạch Vân, có lẽ cậu sẽ biểu hiện càng thêm lạnh nhạt —— bởi vì cậu căn bản là không biết nên trả lời thế nào á, đây là kiểu lời âu yếm quái đản gì vậy trời!!
Hiện giờ Sở Diễn không bị hệ thống hạn chế phải làm vạn người ghét, cho nên dù cậu không cách nào lựa chọn thế giới để mình sống, nhưng ít nhất là giờ linh hồn cậu được tự do.
Cậu chọn nơi không có người lén lút vứt bức thư vào thùng rác, tiếp theo cậu lại thấy bó hoa hồng trong tay đỏ quá mức, nghĩ nghĩ rồi cảm thấy chưa đủ hoàn hảo, cậu quay đầu lại thì thấy bức màn thêu tơ vàng đẹp đẽ che chắn cửa sổ sát đất liền tận dụng đem giấu bó hoa sau nó, ý đồ "hủy thi diệt tích".
Xuyên qua ảnh phản chiếu trên cửa sổ, Sở Diễn nhìn chăm chú chính mình trong đó.
Tuy rằng thiết lập nhân vật của Sở Diễn là tính cách nhút nhất, nhân cách không tốt, nhưng nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ bề ngoài mà nói, căn bản là không nhìn ra được. Khi cậu ít nói ít cười, thậm chí còn có cảm giác thanh lãnh như tuyết tùng vậy.
Đáng chú ý nữa là, trong loại ánh sáng đặc biệt, tròng mắt Sở Diễn sẽ thỉnh thoảng sẽ khúc xa ra một tia sáng xanh nhạt.
Đây là do khi còn nhỏ mắt của Sở Diễn đã bị thương, từ đó về sau, khuyết tật về thị lực của cậu càng ngày càng nghiêm trọng. Vào lúc tám tuổi, thậm chí gần như mù hẳn.
Lúc này, bậc thầy máy móc nổi danh của Đế quốc đã vì cậu mà tỉ mỉ thiết kế một con chip thông minh. Con chip này thể tích vô cùng nhỏ, có thể cấy vào trong mắt, giúp đỡ ký chủ sử dụng công năng của thị giác, làm cậu thoạt nhìn gần như không có gì khác biệt với người thường.
Không được hoàn mỹ là ở chỗ, con chip này chỉ có năng lượng đặc biệt mới có thể nạp điện được. Cái gọi là nạp điện năm phút, sử dụng liên tục hai giờ ấy đã xem như là trạng thái vô cùng lý tưởng rồi.
Mỗi lần nạp điện Sở Diễn đều đội cảm biến trên đầu, thành thành thật thật tìm một chỗ để ngồi hoặc nằm, cảm thụ cuộc sống yên tĩnh.
Nếu cậu không có thân phận hoàng tử này, có lẽ cậu thật sự sẽ mù cả đời.
Nhưng mà cũng có một vài thời điểm Sở Diễn ở bên ngoài chơi đùa với bạn bè, thỉnh thoảng quên giờ, không để ý một cái là mù ngay, có thể nói là thập phần phiền phức.
Cũng may bây giờ Sở Diễn không bị thiết lập nhân vật này trói buộc nữa, cậu cảm thấy bản thân mình là một bậc thầy về việc quản lý thời gian, hẳn là có thể tự chăm sóc bản thân mình được.
Trước mắt dù đã làm một chuyện phá vỡ thiết lập nhân vật, thế mà tâm tình của cậu vẫn như cũ, không quá tốt.
Khoảng cách cho đến khi kết thúc tiệc đính hôn còn bốn tiếng nữa, bốn tiếng này đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.
Lần trước đi vào thế giới này, mẹ ruột của cậu có thể trốn đến hậu hoa viên đều không phải là vô tình.
Trên thực tế, trong buổi yến hội đính hôn này, Thái tử thật của hoàng thất —— Lăng Phong, cũng có tới.
Đương nhiên, không có chút quyền thế nào mà là hắn hoàn toàn dựa vào học thức cùng thực lực của bản thân để trà trộn vào làm....... một người hầu.
Đừng coi thường người hầu của hoàng gia, đầu tiên là để có thể thỏa mãn thẩm mỹ đầy kén chọn của các quý tộc, cậu phải có ngũ quan đoan chính; tiếp theo, vì có thể cung cấp dịch vụ thoải mái nhất cho những người ở tầng lớp cao cấp, bọn họ ngoại trừ phải có bằng cấp cao hơn những người bên ngoài mà còn phải trải qua huấn luyện chuyên môn, như là lễ nghi phong thái, xã giao thường thức. Thêm nữa, bọn họ còn phải có đủ sức lực và sức bền, bàn tay bưng khay phải vững vàng...........
Nói tóm lại, đây là một việc tinh tế.
Mà về vấn đề giá trị nhan sắc của Lăng Phong, tác giả đã hận không thể dùng nguyên một chương để viết đó! Hơn nữa tên Lăng Phong này từ nhỏ đã thông minh, thiên phú dị bẩm, một đường được cử đến trường quân đội Sâm Tiêu tốt nhất đế tinh, hoàn toàn chính là con nhà người ta. Cho dù mẹ của hắn.......... không, phải nói là mẹ ruột của Sở Diễn, tham lam hư vinh, chỉ vì cái trước mắt, mê đắm món lợi nhỏ.