Chương 33

Trở lại văn phòng, Tô Mạch bóp bóp thái dương để giảm bớt cảm giác khó chịu.

Bên ngoài, thư ký của anh ta gõ cửa, báo rằng em trai Tô Minh Nhiễm muốn gặp anh ta có việc.

Mặt Tô Mạch thoáng qua vẻ chán ghét: "Để cậu ta đợi, tôi còn có việc phải làm."

Thư ký rời đi, trợ lý đắc lực của Tô Mạch kính cẩn rót cho anh ta một tách trà.

"Tổng giám đốc Tô, tôi nghĩ cậu chủ Kỳ khá phù hợp với vị trí đó."

Tô Mạch chống tay lên trán, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cấp dưới.

Cấp dưới vội vàng nói: "Cậu chủ Kỳ đẹp trai, học thức tốt, có trình độ, còn còn học âm nhạc, rất thích hợp làm ca sĩ.”

Tô Mạch bình tĩnh nhấp một ngụm trà rồi nặng nề đặt tách trà lên bàn.

Cấp dưới vô cùng căng thẳng.

Tô Mạch coi trọng giá trị của người dưới quyền đối với công ty hơn cha anh ta, Tô Nhậm Hoa nhiều, so với Tô Nhậm Hoa, người dưới quyền càng sợ Tô Mạch hơn.

Những đóng góp của Liễu Quý Thanh cho công ty ai cũng thấy, cậu ta đã hy sinh rất nhiều vì sự phát triển của toàn công ty, tất nhiên cũng nhận được tiền lương tương xứng.

Ngay khi biết tin, toàn bộ hợp đồng quảng cáo của Liễu Quý Thanh đều bị chấm dứt, phí đền hủy hợp đồng đắt đỏ, Liễu Quý Thanh yêu cầu công ty hoàn trả một phần nhưng Tô Mạch lại yêu cầu Liễu Quý Thanh hoàn trả toàn bộ.

Liễu Quý Thanh không đủ khả năng chi trả khoản phí đến hủy hợp đồng cao ngất trời, cậu ta thực sự không cầu xin Tô Mạch nổi.

Tô Mạch tránh không chịu gặp.

Người làm kinh doanh không thể tử tế khi bàn đến lợi nhuận, Tô Mạch đã thể hiện điều này đến mức cực hạn, đến nỗi cấp dưới nào cũng có bóng ma tâm lý.

Cho nên, lúc này cấp dưới cực lực cố gắng thể hiện, cố gắng nghĩ ra giải pháp, đề cử Kỳ Tinh Hà thay thế Liễu Quý Thanh, xem ra cấp dưới đã giúp anh ta nghĩ giải pháp.

Nhưng Tô Mạch có vẻ không đồng ý.

"Cậu biết đấy, vị trí này không chỉ yêu cầu trình độ mà còn yêu cầu những kỹ năng khác."

Cấp dưới hiểu ý Tô Mạch, Tô Mạch không muốn em trai yêu quý của mình đi tiếp rượu, cũng không muốn em trai yêu quý của mình chạm vào những thứ bẩn thỉu đó.

Cấp dưới biết rõ vị trí của Kỳ Tinh Hà trong lòng Tô Mạch, lui một bước: "Tổng giám đốc Tô nghĩ người đang ở bên ngoài thế nào?”

Bức tường bên ngoài của văn phòng này được làm bằng kính có chất liệu đặc biệt, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Tô Mạch nhìn qua kính thấy Tô Minh Nhiễm ngồi ngoài văn phòng đợi đã lâu.

“Người em trai này của ngài hình như——” Cấp dưới suýt chút nữa đã nói sai, nhưng nhanh chóng nhịn lại.

Anh ta liếc nhìn Tô Mạch rồi nói tiếp: “Trông không đẹp bằng cậu chủ Kỳ, nhưng trang điểm chút không thành vấn đề”.

Tô Mạch nhìn Tô Minh Nhiễm ở ngoài, một lúc sau mới nói: "Cho cậu ta vào đi."

"Vâng."

Tô Minh Nhiễm ngồi ngoài văn phòng, tựa lưng vào tường nhắm mắt, tối qua về hơi muộn, ngủ không đủ giấc.

Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn Tô Minh Nhiễm.

"Cậu ta là ai?"

"Em trai của tổng giám đốc Tô."

"Cậu chủ Kỳ?"

"Đừng đùa, anh đã bao giờ thấy cậu chủ Kỳ ăn mặc xuề xòa như vậy chưa? Anh đã bao giờ thấy tổng giám đốc Tô để em trai mình phải đợi chưa?"

“Là cái người không được yêu thương kia?”

"Ừ."

Tô Minh Nhiễm mở mắt ra nhìn họ.

Đám người đang nói im lặng vài giây rồi tiếp tục nói mà không hề quan tâm: "Bảo sao không được ưu ái, ánh mắt khá dữ tợn."

"Đúng vậy."

Thư ký của Tô Mạch bước tới, bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc Tô gọi cậu vào.”

“Ừm, cảm ơn.” Tô Minh Nhiễm lịch sự nói.

Cậu vừa đứng dậy thì phía sau lại có một vị khách khác đi tới, giọng điệu của thư ký đột nhiên trở nên nhiệt tình: "Xin chào, ngài muốn tìm ai?"

Tô Minh Nhiễm quay đầu nhìn, thư ký lịch sự mỉm cười mời người đó vào văn phòng được thiết kế riêng để tiếp khách, phục vụ trà và đồ ăn nhẹ, nhưng cậu, em trai của tổng giám đốc Tô, lại không có gì.