Chương 32

Tô Minh Nhiễm nói với Lý An nhà cậu có việc, lại đánh mất điện thoại nên không trả lời kịp.

Lý An thông cảm: “Tớ hiểu, nhà ai mà chẳng có lúc gặp chuyện khẩn cấp?”

Cậu ấy nghĩ nhà Tô Minh Nhiễm rất nghèo, nghèo đến đói, có thể trong nhà còn có bố hoặc mẹ già bệnh nặng chờ cậu đi kiếm tiền nuôi gia đình, nên cậu mới cật lực làm việc kiếm tiền.

Lý An rất thông cảm cho một học sinh giỏi vượt khó như vậy.

Lý An không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, tất cả các bạn cùng lớp cũng nghĩ như vậy.

Nên mỗi lần có hoạt động kiếm tiền, họ luôn gọi Tô Minh Nhiễm.

Hôm nay quán cà phê không có nhiều người nên Lý An mới có thời gian kiểm tra điện thoại, nhìn một tòa dinh thự của nhà giàu nào đó.

Dinh thự đó là một khu biệt thự lớn, lối vào có một khoảng sân rộng, đẹp đẽ, phía sau sân là khu nhà ở, phòng khách rộng có một cây đàn piano đẹp mắt, phía sau khu nhà ở còn có sân sau.

Lý An kinh ngạc: "Giàu quá, tớ nằm mơ cũng muốn sở hữu một căn nhà như thế này!"

Cậu ấy đưa cho Tô Minh Nhiễm xem.

Tô Minh Nhiễm chỉ nhìn thoáng qua, ngôi nhà trong video có kết cấu giống nhà họ Tô, cậu không hứng thú.

"Một gia đình như thế này chắc phải có người giúp việc!"

Tô Minh Nhiễm đang suy nghĩ gì đó, tùy ý trả lời: “Ừ.”

"Một người không đủ phải không? Phải có nhiều mới phải!"

“Người giúp việc có gọi chủ nhà là ông chủ, cô chủ, cậu chủ không nhỉ?”

Lý An đang nói thì quay đầu lại, nhìn thấy Tô Minh Nhiễm ngơ ngác, cậu ấy vỗ nhẹ vào vai Tô Minh Nhiễm: “Cậu có nghĩ vậy không?”

Tô Minh Nhiễm tỉnh táo lại, trầm giọng đáp: “Ừ.”

"Tớ cũng nghĩ vậy, tớ nghe nói người giàu đặc biệt thích được gọi bằng kính ngữ..."

Trong lúc Lý An nói chuyện, Tô Minh Nhiễm nhìn lịch, nghĩ sang chuyện khác.

Ngày kia Tô Minh Nhiễm được nghỉ một ngày, cậu muốn đi tìm Tô Mạch để hỏi xem đã tìm thấy chị Tiểu Linh chưa.

Tô Minh Nhiễm đang lau chén, băn khoăn không biết phải làm gì nếu Tô Mạch nói không tìm thấy.

Thế giới này lớn đến mức người bạn thời thơ ấu của cậu được bố mẹ đưa đi, không bao giờ nghe được tin tức gì nữa, lớn đến mức cậu tìm chị Tiểu Linh bấy lâu nay vẫn không biết tung tích.

Tô Minh Nhiễm nghĩ, nếu Tô Mạch nói giúp thì cậu sẽ rời khỏi nhà họ Tô.

...

Trong văn phòng của một khu công nghệ cao nào đó.

Tô Mạch đang phải giải quyết một vấn đề khó khăn, ngôi sao Liễu Quý Thanh mà anh ta nâng đỡ xảy ra chuyện.

Liễu Quý Thanh là học sinh ở quê, vì có ngoại hình nổi bật nên được Tô Mạch chọn làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

Công ty đã dành nguồn lực nâng đỡ cậu ta nổi tiếng, cậu ta giúp công ty thu hút những khách hàng thuộc tầng lớp thượng lưu.

Mới đây, truyền thông chụp được hình ảnh Liễu Quý Thanh ra vào khách sạn cùng một sếp nữ đã có gia đình, hình tượng của Liễu Quý Thanh tụt dốc, bị cấp trên cấm sóng.

Với tư cách là giám đốc công ty, Tô Mạch đã nghĩ đến kế hoạch chuẩn bị sau khi Liễu Quý Thanh mất đi sự nổi tiếng, nhưng việc nâng đỡ một người quá khó khăn, những người khác hoặc có trình độ kém, hoặc nâng đỡ sao cũng không nổi, nên không có người ứng cử.

Ngày hôm đó Tô Mạch tổ chức rất nhiều cuộc họp trong công ty, những người dưới quyền vẫn muốn giữ nguyên kế hoạch, từ bỏ tẩy trắng cho Liễu Quý Thanh, nâng đỡ người mới.

Tô Mạch hiểu kế hoạch này là an toàn nhất vào lúc này, nhưng người mới rất khó tìm.

Có người tiến cử Tô Mẫn Mẫn, cô ta là người nhà họ Tô, nghĩa là người cùng nhà, không sợ có ý đồ khác, nhưng lại nhanh chóng bị Tô Mạch bác bỏ.

Tô Mẫn Mẫn là người tài năng nhất công ty ngoài Liễu Quý Thanh, tuy nhiên thanh danh Tô Mẫn Mẫn không tốt, luôn muốn nổi bằng scandal, tỷ lệ xảy ra sự cố cao hơn Liễu Quý Thanh rất nhiều, Tô Mạch không dám mạo hiểm như vậy.

Mọi người thảo luận mấy tiếng đồng hồ, ồn ào, đỏ mặt, Tô Mạch rất khó chịu, tuyên bố tan họp.