Trên tay đối phương đang kẹp một điếu thuốc, màu đỏ của đốm lửa trong bóng tối ở hàng hiên cực kỳ nổi bật, khói từng đợt từng đợt theo gió bay ra ngoài cửa sổ, hòa vào bóng đêm.
“A, có chuyện gì thế, bình thường không thấy cậu như này.” Trì Thời Chu đi tới bên cạnh đối phương, lưng tựa vào tường cạnh cửa sổ, lấy một điếu thuốc trong túi ra rồi châm lên.
Quý Tri Yến nghiền điếu thuốc vào bên trong gạt tàn đặt ở khu hút thuốc, mắt hơi ám đen, che đậy tất cả cảm xúc nôn nóng, lại tựa hồ như nghĩ tới gì đó, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn: “Tôi đang nghĩ, lần này sao Quý Như Thịnh lại tìm người đơn thuần như vậy.”
Trì Thời Chu nghe đã hiểu ngay.
“Không phải xưa nay Qúy Như Thịnh đều như vậy sao, nếu cậu thật sự thành gay thì hắn đã đạt được ước muốn rồi.”
“Được rồi, trở về đi, người đẹp nhỏ đó cậu không cần thì đưa tôi.”
Quý Tri Yến ừ một tiếng, sau đó quay người đi vào bóng đêm, tiếng chân càng lúc càng xa.
Bởi vì bên trong toàn người xa lạ, sau khi Trì Thời Chu rời đi, Lạc Dao cũng tự mình đi ra ngoài, trên hành lang thường nhìn thấy một ít khách quý đi ngang qua, lúc đầu cậu muốn đi thang máy lúc trước để xuống lầu, nhưng cậu nhận ra chỉ có hội viên mới đi được.
Bất đắc dĩ chỉ có thể trở lại con đường cũ, cậu nghe thấy ít âm thanh kỳ quái, giống như có người đang đè nén tiếng thở dốc.
Lạc Dao tựa sát vào vách tường ngã rẽ bị bắt phải thành người nghe trộm, cậu đành phải chờ hai người làm xong, rời đi, cậu mới tiếp tục đi về.
Vốn nghĩ hai người bọn họ sẽ nhanh chóng đổi chiến trường, kết quả là tiếng thở dốc càng ngày càng mãnh liệt hơn, rất có ý định làm ở nơi này.
Mãi cho tới khi ô ngôn uế ngữ truyền vào tai Lạc Dao, rốt cuộc cậu không nhịn được nữa.
Khi đang định xoay người rời đi, lại không cẩn thận đυ.ng trúng bình hoa đặt bên ngoài hành lang, nghe được chỗ ngã rẽ quát to là ai, cùng với âm thanh vội vàng mặc quần áo vào, Lạc Dao cảm thấy trong nháy mắt cơ thể đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cậu vô thức lùi về sau một bước, trong đã tự bổ não những phương thức trả thù khi cậu quấy rầy người khác đang ân ái.
Lạc Dao đã làm tốt động tác chạy trốn, quay người lại thì va phải bức tường thịt ấm áp, cú va chạm này đã đánh vào sống mũi cậu, cảm giác đau xót khiến mắt cậu sinh ra nước mắt sinh lý.
Ngay sau đó, cậu cảm nhận được đối phương nắm lấy eo cậu, kéo cậu vào trong lòng ngực, mùi hương mát lạnh quen thuộc bao bọc cả người cậu, còn có cả mùi thuốc lá nhàn nhạt làm cậu nhất thời quên mất tình cảnh éo le lúc này.
Lúc này hai người ân ái ở chỗ rẽ hùng hổ đi ra, mắt trợn to dáng vẻ như Hắc Sơn Lão Yêu muốn ăn thịt người, cậu cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Dù sao thì dáng vẻ như muốn xé người nghe lén thành từng mảnh nhỏ kia mà.