Khi ý thức được cậu đang ngồi trên đùi của Quý Tri Yến, đầu óc Lạc Dao trở nên hỗn loạn, xuất hiện vô số đòn tấn công.
A a a ông xã ôm tôi có phải vẫn còn thích tôi không?
Nghe nói tổng tài đều có cơ bụng tám múi, vậy anh có hay không?
Tôi nên làm gì bây giờ, nên chủ động ôm anh ấy hay giả chết đây?
“Không phải vẫn luôn muốn ngồi lên đùi tôi sao?” Quý Tri Yến nhìn thấy cậu rúc người trong lòng ngực anh, vẻ mặt ửng đỏ, cơ thể không dám nhúc nhích, dáng vẻ ngẩn ngơ, anh lên tiếng trêu ghẹo.
Lạc Dao hận không thể đào một cái lỗ để trốn đi khi bị anh vạch trần ý nghĩ.
“Em...Em...”
Cậu ấp úng mãi không tìm được lý do.
“Anh là ông xã của em, em ngồi lên đùi anh không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Tay Quý Tri Yến ôm vòng eo mảnh khảnh của đối phương cũng không trả lời lại, cầm ly rượu trên bàn lên, rượu vang đỏ tinh khiết và thơm phảng phất quanh người.
Trên người đối phương có mùi gỗ dễ ngửi hòa lẫn cũng mùi thơm của rượu, Lạc Dao cảm thấy không khí trở nên loãng đi.
“Cậu tên là gì?”
Giọng nói trầm thấp vang bên tai, trong lòng Lạc Dao đang cất giấu sự say mê, lúc này đối phương hỏi gì thì đáp đó, chẳng có chút chống cự nào.
Vô thức nhận ra không đúng lắm.
Chồng cậu sao không biết tên cậu được, chẳng lẽ là muốn lần nữa quen biết cậu, sau đó không so đo hiềm khích trước đây lại lần nữa qua lại sao.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Lạc Dao tốt lên nhiều, cậu đánh bạo tựa đầu vào vai mà mình mơ ước đã lâu.
“Ông xã...” cậu cố gắng kìm nén tâm trạng vui sướиɠ của mình, nhỏ giọng nói.
Nhìn thấy Quý Tri Yến không phản ứng lại cậu, Lạc Dao vẫn thích thú như trước, ngửa đầu lên cọ vào cổ anh, trong lòng chỉ nghĩ muốn dính sát vào người đối phương.
Quý Tri Yến hơi kéo cậu ra, tạo khoảng cách giữa hai người, đang định vứt tên nhóc dính người, miệng chỉ biết gọi ông xã này xuống, hành động tiếp theo của đối phương lại làm anh chần chờ.
Có lẽ mùi rượu nồng đậm đã khiến Lạc Dao cảm thấy bản thân cũng say khướt, cậu lại lần nữa vòng tay ôm lấy cổ Quý Tri Yến, nhoài người lên người anh, lẩm bẩm nói: “Ông xã, trên người của anh thơm quá.”
...
Quý Tri Yến ngẩn người, sau đó nắm cổ áo đối phương kéo ra khỏi ngực anh, nhìn thấy cậu ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, khuôn mặt ngây ngốc, anh chỉ cảm thấy bầu không khí có chút khô nóng.
Anh đứng lên, tùy tiện kéo cà vạt ra, sau đó đi ra ngoài cửa.
Lạc Dao không thể tin được, cậu muốn quay đầu lại nhìn Quý Tri Yến, không biết vì sao cậu nói thật lòng lại bị đối phương chán ghét tới vậy.
Trì Thời Chu không biết đối diện đã xảy ra chuyện gì, khiến Quý Tri Yến vội vàng bỏ chạy lấy người, vội vàng uống hết rượu trong ly sau đó đi hỏi nguyên nhân.
Cuối cùng anh ta nhìn thấy Quý Tri Yến đang đứng trước cửa sổ thông gió ở trước hàng hiên.