“Lúc đầu đối phương tiếp cận cậu như thế nào, sẽ không phải giống như tên trước đó muốn trèo lên giường cậu, rồi ép cậu chịu trách nhiệm chứ, ha ha.”
Quý Tri Yến nhìn thấy anh ta cầm ly cà phê trên bàn uống một ngụm, anh đứng lên, sau đó ngồi xuống sô pha, nhàn nhạt nói: “Cậu ấy gọi tôi là ông xã.”
Tất cả cà phê trong miệng Trì Thời Chu đều phun ra hết, sau đó anh ta ho khan vài tiếng, ly cà phê lung lay đặt trên bàn tròn, một lúc lâu mới bình ổn lại được.
“Cái này...Thật sự hăng hái hơn cả lần trước.”
“Vậy cậu dự định làm thế nào? Tương kế tựu kế hay là làm người đẹp nhỏ kia cút đi, tôi thấy cậu ấy có vẻ rất ngoan.”
Trì Thời Chu sải bước tới bên cạnh bàn làm việc của đối phương, lấy khăn giấy, lau đi cà phê dính trên tay, không chút để tâm hỏi.
Nhìn thấy người này lại vào trạng thái làm việc, anh ta hiểu được hôm nay không thể nói chuyện với tên cuồng công việc này được rồi.
Đang định rời đi thì nghe thấy tiếng trả lời của đối phương.
“Là rất ngoan, nuôi bên người cũng không tệ.”
...
Sau khi nghe vài bài hát dở tệ, rốt cuộc Lạc Dao không nhịn được nữa đã đi đổi bài mới.
Thời gian gần tan làm đều không bán được như trước, Hứa Nhân ôm điện thoại, ngồi một góc lướt web mua sắm, trong vòng nửa tiếng, xe hàng của cô ấy đã thêm hơn hai mươi món hàng.
Khi Lạc Dao xoay người không cẩn thận đυ.ng trúng cạnh tủ, lúc này đau tới hít một hơi sâu, đi tới ghế đẩu ngồi xuống, kéo ống quần lên nhìn thoáng qua.
Vụ tai nạn xe trước đó, làm cho trên người cậu không ít vết thương, nhưng không có gãy xương, chỉ đơn giản là đυ.ng trúng đầu thôi.
Dưới cẳng chân có vết sẹo nhỏ, nhưng nhờ tác dụng của thuốc trị sẹo đã mờ đi rất nhiều, chỉ để lại một dấu nhàn nhạt.
Vừa rồi khi đυ.ng trúng, lại đυ.ng vào bên cạnh vết sẹo, lúc này đã bầm tím lên, thoáng đυ.ng trúng thôi đã đau như mất nửa cái mạng rồi.
Cậu kéo ống quần xuống, chống tay vào quầy ở bên cạnh, đứng lên, sau khi dọn dẹp dang dở xong rồi, cậu thuận tiện cầm ly đi rửa.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cũng tới giờ tan làm.
Lạc Dao lấy viên kẹo bạc hà từ trong túi ra, đút vào trong miệng, kẹo mát lạnh tràn ngập khoang miệng, đánh thẳng lên đại não, làm cậu tỉnh táo lại đôi chút.
Hôm nay vì chân rất đau, cậu cũng không có tâm trạng ngồi xổm trước cửa công ty, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, do đó do dự một chút rồi rời đi.
Đi tới ngã tư, đèn đỏ cũng vừa lúc sáng lên.
Lúc này hai cô gái trẻ mặc váy và trang điểm tỉ mỉ đi tới bên cạnh cậu, hai cô gái liên tục trò chuyện với nhau.
“A, hôm nay khi họp cô có nhìn thấy Qúy tổng không? Lúc chị Lý đang nói chuyện hăng say thì anh ấy từ bên ngoài đi qua.”
“Không phải chứ, khi nào, sao tôi không thấy.”
“Thật đáng tiếc, giám đốc Quý thật sự rất tuyệt, người cao, chân dài, dáng người...”
“Ha ha cũng đừng nói nữa, chị Lý cũng đi đường này, cẩn thận bị nghe được, bàn tán về ông chủ là bị phạt tiền lương đó ha ha.”
Lúc này đèn xanh cũng bật lên, đám đông bắt đầu xôn xao.
Lúc đầu, Lạc Dao vẫn cúi đầu giả vờ như không thèm để ý chuyện người khác, thấy hai người bên cạnh rời đi rồi, cậu không vội vàng đi hướng ngược lại.