Nhưng cậu lại không dám đi hỏi cũng không thể đang làm việc lại rời bỏ vị trí, đành phải thành thật ở trong quán cà phê, làm nhân viên cho người ta.
Tuy rằng cho quán chỉ có hai người, nhưng nhiệm vụ được phân công rõ ràng, Hứa Nhân làm cà phê, cậu làm trà sữa, vài lần rảnh rỗi, thuận tiện đi làm vệ sinh quán một chút.
Lạc Dao cảm thấy buổi chiều bận tới chân không chạm đất, cậu luôn luẩn quẩn ở nơi nhỏ bé, cho tới khi vật trong tay bay lên.
Khi việc buôn bán của quán tới giờ cao điểm, trong tiệm lại xuất hiện một vị khách kỳ lạ.
“Chào cậu, tôi muốn mua một ly Cappuccino.”
Mãi cho tới khi người kia lên tiếng gọi muốn, Lạc Dao mới nhận ra bản thân nãy giờ đang nhìn chằm chằm đối phương, cậu nhanh chóng rũ mắt nói một tiếng với Hứa Nhân.
Tuy là mùa xuân, vị khách này lại mặc một chiếc áo khoác màu vàng, bên trong mặc chiếc áo ba lỗ, trên cổ còn mang cặp kính râm, nở nụ cười cợt nhã đứng trước quầy gọi món không chịu rời đi.
“Anh có thể ngồi xuống chờ một chút, có lẽ sẽ hơi lâu.” Lạc Dao lên tiếng nhắc nhở.
“Không cần, tôi đứng chờ là được.”
Lạc Dao cảm thấy có người đứng đối diện như này rất xấu hổ, cậu đành phải xoay người đi tưới nước cho cậu, nhưng ánh mắt sáng quắc ở phía sau lưng vẫn nhìn chằm chằm cậu.
Sau khi Hứa Nhân pha chế xong đã đóng gói đưa cho anh ta.
Khi vị khách kia được đưa món, ánh mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm cậu như trước, cũng không biết người nọ cố ý tiếp cận cậu hay không, trong lúc vô tình còn chạm vào tay của cậu.
Đầu ngón tay ấm áp của đối phương chạm vào Lạc Dao, cậu rụt tay về theo bản năng, nhưng lại cảm thấy làm như vậy không được lễ phép, cho nên cậu đành phải nở nụ cười tươi, tiễn khách tới cửa.
Sau khi Trì Thời Chu mang cà phê rời khỏi quán cà phê, anh ta đeo kính râm lên sống mũi, dường như rất vội vàng đi tới công ty đối diện.
Sau khi đi qua hành lang được trang trí bằng thủy tinh, anh ta đi thẳng vào văn phòng của Quý Tri Yến.
Nhìn thấy anh đang mở cuộc họp trực tuyến, cho nên anh ta ngồi xuống sô pha đối diện, bưng tách trà lên quan sát kỹ càng.
Cuối cùng khi cuộc họp kết thúc, anh ta lại ngồi xuống với dáng vẻ rất muốn nói chuyện lâu với đối phương.
Quý Tri Yến ngồi đối diện sô pha chờ đợi Trì Thời Chu nói ý đồ tới tìm anh, anh im lặng nhìn ly cà phê đang đặt trên bàn tròn.
“Không thể không thừa nhận, lần này anh hai cậu đã tốn rất nhiều tâm tư để cùng cậu tranh đoạt tài sản, hợp một lần không được cho nên muốn hợp lần thứ hai đúng không?”
Khuỷu tay của Trì Thời Chu chống lên tay vịn sô pha, giống như đang bông đùa khi nói chuyện với người đối diện.
Thấy Quý Tri Yến nhíu mày khi nghe anh ta nói, cũng không trả lời lại, anh ta tiếp tục lảm nhảm.
“Cũng không biết lần này tìm đâu ra một người xinh đẹp tới vậy, tôi vừa gặp qua, rất đỗi ngây thơ vừa chạm vào một chút đã né tránh, không thể tin được, tôi anh tuấn, phóng khoáng như này, vậy mà cậu ấy chướng mắt tôi.”
Khi nhắc tới bốn chữ, anh tuấn, phóng khoáng, tay Trì Thời Chu vuốt tóc mái của mình, trong đầu tinh tế miêu tả nhan sắc của người nọ một lần nữa.