Chương 10

Cảnh sắc trung tâm thành phố Dạ Thành dĩ nhiên rất đẹp, ánh đèn neon rực rỡ cùng ánh sáng của những tòa nhà cao tầng hòa lẫn vào nhau, trên đường lớn xe cộ tấp nập, như cá bơi trong nước, không ít người đắm chìm cuộc sống đặc sắc khi về đêm cùng với sự xa hoa của thành phố này.

anh nhìn sang nơi khác, mắt nhìn sang bàn tròn.

Ly trà sữa nóng hổi vẫn còn bốc khói mỏng, bề ngoài đóng gói bằng bìa cứng in hình động vật, trong ngoài bọc vài lớp, một ống hút màu hồng phấn đặt ở bên cạnh.

Quý Tri Yến xoay ly một vòng, anh nhìn thấy bên trên dán giấy ghi chú, khi nhìn thấy nội dung bên trên, miệng anh vô thức nhếch lên.

- Ông xã đừng làm việc mệt quá, ly trà sữa này là do em tự tay làm, muốn mời anh uống! Hôm nay em không có ngồi xổm đợi anh nữa, anh có thể yên tâm, hiên ngang rời đi!

Cuối cùng còn vẽ một chú thỏ hoạt hình đang nháy mắt.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt thanh tú của người nọ, cùng với dáng vẻ hai mắt đẫm lệ, hoang mang nắm chặt ống tay của anh không cho anh rời khi.

Tối hôm qua đối phương lôi kéo anh thật lâu, nói anh là chồng của cậu, không thể vứt bỏ cậu được.

Từ quầy lễ tân anh mới biết được, người đó đã tìm anh hơn nửa tháng rồi.

Quý Tri Yến bất lực nở nụ cười, uống một ngụm trà sữa được đóng gói cẩn thận, mặc kệ mùi hương tràn ngập khoang miệng.

Thật lâu sau, anh bảo trợ lý đi vào, sau khi phân phó công việc xong rồi, anh rời khỏi công ty.

Lạc Dao học tập tới 1 giờ sáng, cuối cùng cậu cũng coi hết tất cả video của dì Hoa Hồng kia, sau khi xem xong cậu tổng kết được một ít kinh nghiệm, còn thuận tiện lập ra kế hoạch khả thi.

Trong lúc đó cậu còn xem những bình luận dưới mỗi video, nhưng mà khu vực bình luận thật sự rất đáng sợ, không khỏi làm cậu hơi đồng tình với những gì đã xảy ra với những người đó.

7 giờ sáng, cậu có mặt tại chỗ làm, thay xong đồng phục làm việc.

Hôm nay Hứa Nhân buộc tóc đuôi ngựa đơn giản nhưng rất trẻ trung, nghịch ngợm, cô ấy cài tai thỏ, lúc này với vừa chuẩn bị nguyên liệu xong, xoay người lại nhìn đồng nghiệp đang bước ra khỏi phòng thay đồ với vẻ mặt mệt mỏi.

“Sao lại thế này? Tối qua ngủ không ngon sao?”

“Ngủ trễ, nhưng không có gì đáng ngại.”

Vừa nói xong, Lạc Dao đưa tay che miệng, ngáp một cái, khóe mắt chảy nước mắt sinh lý, từ trên giường đứng lên rồi gọi xe đến khi tới quán cà phê, khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn không đủ làm cậu tỉnh táo lên, tinh thần vẫn uể oải.

Việc buôn bán vào cuối tuần khá hơn bình thường, cậu chỉ đành nâng cao tinh thần lên, tập trung làm việc, qua một tháng làm việc, cậu từ không quen tay đến có thể nhắm mắt làm xong thức uống cho khách.

Buổi trưa, bà chủ đã tới kiểm tra một chút, sau đó lại trở về quán ở phía nam.

Trong quán mở một bản nhạc nhẹ nhàng, gió thổi từ cửa sổ đang mở thổi vào bên trong quán, làm chuông gió lay động, phát ra âm thanh, bởi vì vị trị quán cà phê rất tốt, ánh mắt trời có thể chiếu thẳng vào quán, làm sàn nhà nhuộm ánh sáng vàng nhạt.

Thật ra, Lạc Dao rất muốn sang công ty đối diện hỏi một chút, Quý Tri Yến có nhận ly trà sữa kia không.