Chương 4 rời xa nam chính đảm bảo bình an

Tác giả: Duật Thiên Sử

Cố Dực kéo ra Vân Thư tay, hướng tới Vân Hi đi tới, thực tự nhiên mà ôm chầm vai của cô, tiếp tục nói,

“Trừ bỏ em ấy, anh đối với người cô gái nào cũng không cảm giác được!” Cố Dực “Thâm tình” mà chăm chú nhìn Vân Hi bổ sung nói.

Vân Hi lập tức liền khép lại khẽ nhếch miệng,

CMN, làm trò nửa ngày, mục đích của Cố Dực chính là muốn hại cô chết thảm mà!

Đi ra khỏi tầm mắt của Vân Thư, Cố Dực buông lỏng tay đang ôm Vân Hi ra.

Vân Hi xoay người đối mặt với Cố Dực, nhỏ giọng chất vấn nói:

“Anh làm như vậy là có ý gì?”

“Cô có ý gì tôi đây liên có ý đó!” Cố Dực vẻ mặt vô biểu tình đáp.

“Rõ ràng người anh thích là Vân Thư !” Vân Hi vô ngữ nói.

“có liên quan gì sao?” Cố Dực ngữ khí lương bạc đến giống như đang nói về thời tiết hôm nay đẹp quá vậy.

“……” Quả nhiên là đàn ông, đủ tàn nhẫn, đủ vô nhân tính, đủ tuyệt tình.

Cô vì sao lúc trước viết sách lại đắp nặn hình tượng nam chính dầu muối không ăn, một tên không có nhân tính như vậy nhỉ?

Lúc ấy còn thấy nam chính mình đắp nặn thực khốc, thực soái, thực quyến rũ!

Hiện tại sau khi xuyên sách, cô mới hiểu được, mình đã tự đào hố chôn chính mình bao nhiêu, chính là cái loại ngã không chết cũng thân tàn một nửa.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chính do hoàn cảnh sống Cố Dực quyết định tính cách ngoan tuyệt của hắn, nếu không như vậy cái mạng chó của hắn đã bị ông chú cùng đám con rơi của ba hắn lấy lâu rồi.

Sau khi xuống lầu, nhìn thấy các phụ huynh đều đang ở đó, Vân Hi vừa định nói, cô không muốn két hôn với Cố Dực. Cố Dực đã đi trước một bước dắt lấy tay cô, lực độ lớn đến nỗi cô không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể cười trừ so với mếu còn khó coi hơn.

“Vân Hi, con cùng Cố Dực tới nhìn xem danh sách khách mời trong tiệc đính hôn, có yêu cầu bổ sung thêm không?” Ba cô – Vân Bá ôn hòa nói.

“Do ba mẹ làm chủ ạ.” Dưới cái uy hϊếp của Cố Dực, Vân Hi cam chịu trả lời.

Cô mới đến, ai cũng không quen biết, muốn cô thêm ai vào đây?

Càng quan trọng hơn là cô không muốn cùng Cố Dực đính hôn!

Không cam lòng, Vân Hi quay đầu nhìn về phía Cố Dực mỉm cười hỏi:

“ Anh có muốn mời mấy cô bạn gái cũ không?”

“Anh thì không có bạn gái cũ, nhưng mà em không tính toán mời Yến Bắc sao?” Cố Dực cười như không cười mà hỏi ngược lại cô.

“Yến Bắc là ai?” Vân Hi buột miệng thốt ra hỏi.

Giây tiếp theo tất cả mọi người trong phòng khách đều tập nhìn cô

Vân Hi méo mặt ngay tức khắc, rất nhanh cô nhớ ra vị thanh mai trúc mã của cô danh xưng Yến Bắc. Dựa theo thời gian của tiểu thuyết, lúc này hắn còn đang du học nước ngoài.

“Tất nhiên là muốn rồi ạ, chuyện kết hôn lớn như vậy, tại sao em có thể không mời vị bằng hữu tốt nhất của mình chứ! Ba mẹ, con muốn mời Yến Bắc ạ”

“Muốn a, kết hôn chuyện lớn như vậy, sao lại có thể không mời ta tốt nhất bằng hữu! Ba mẹ, hơn nữa Yến Bắc!” Vân Hi lập tức mặt mày hớn hở mà nói.

Nếu cô nhớ không nhầm, sau khi Yến Bắ trở về, biết cô đã gả cho Cố Dực còn tìm cô gây sự một trận, hỏi cô tại sao không đợi hắn trở về?

Dù sao cốt truyện cũng là kiểu anh ấy yêu cô ấy, cô ấy yêu hắn, hắn không yêu cô ấy, một cốt truyện cẩu huyết.

Nếu trước khi đính hôn Yến Bắc trở về,nói không chừng cô và Cố Dực liên không đính hôn được. Đến lúc đó nam chính và nữ chính liên hấp dẫn nhau, cô không cần lẫn ở trong đó làm chức pháo hôi.

Danh sách khách mời, cùng một số chi tiết trong lễ đinh hôn hai gia đình cùng quyết định, Nhà họ Cố liền ở nhà thông gia ăn cơm.

Buổi tối, Vân Hi ngồi một mình trên xích đu ở sau vườn, nỗ lực hồi tưởng lại tiến trình phát triển của cốt truyện.

Kế tiếp hẳn là nữ phụ giả bộ mang thai, ép buộc nam chính cưới cô, cuối cùng thật sự thành công.sau khi kết hôn, nữ phụ bởi vì quá yêu nam chính, bắt làm các hành động đẻ chứng minh bản thân thật ưu tú, có thể xứng đôi với anh ta.

Chỉ tiếc cô càng muốn khẳng định bản thân, càng bôi đen bản thân, rốt cuộc trong mắt người không yêu mình thì mặc kệ bản thân là cái gì đều khiến người ta ghét.

Edit by Laocuu

Mà nữ chính cho dù chân yếu tay mềm, tay trói gà không chặt, là một đóa hoa sen ngu ngốc, trong lòng người đàn ông vẫn thấy cô ấy hoàn mỹ có một không hai.

Nữ phụ sai ở chỗ, cô ấy yêu một người đàn ông căn bản không có khả năng yêu cô ấy.

Cho nên việc cô phải làm bây giờ chính là không để cho bị kịch lại xảy ra. Nhưng vấn đề lf cốt truyện đã giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương một đường chạy như điên, không đi theo cốt truyện mà cô viết.

Cô không có giả bộ mang thai, Cố Dực thì không phải cô không cưới, cô còn có thể làm gì?

Mà những chi tiết khác cô nhất thời không nghĩ ra.

Dù sao quyển sách này được viết là lúc cô nhàn rồi nhàm chán gϊếŧ thời gian, sau đó kỳ thi tới, vội như chó đuổi, tự nhiên không rảng lo viết tiếp quyển sách này. Sau khi ngược chết nữ phụ xong thì dừng ở đó, làm gì còn nhớ rõ chi tiết gì nữa.

Sớm biết có ngày hôm nay , lúc trước cô liền đem nữ phụ viết thành vừa đẹp người lại đẹp nết, ôn nhu hiền huệ, thông minh cơ trí,người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Như vậy cho dù không may xuyên qua thì cũng trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Thật là người định không bằng trời đinh, biết vậy lúc trước chẳng làm huhu!

Ngay lúc Vân Hi đang oán trời trách đất, di động vang lên, màn hình hiển thị, cư nhiên là vị thanh mai trúc mã Yến Bắc mới được nhắc tới chiều nay!

Vân Hi cảm thấy chính mình lúc trước viết văn, đầu nhất định có hố, rõ ràng nữ phụ có một vị nam thần tồn tại dưới vai thanh mai trúc mã, cô lại cố tình không cần, còn muốn cùng Cố Dực ở bên nhau.

Cô thật là một vị tác giả thú vị, cái gì có được dễ dàng thì không quý trọng, một hai phải ăn vạ một người đàn ông không yêu chính mình.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không viết như vậy, tiểu thuyết tình yêu sao có thế hơn trăm vạn chữ!

“Yến Bắc, anh nhớ em sao ——” Vân Hi tiếp khởi điện thoại, cười đến vẻ mặt nhộn nhạo hỏi.

Điện thoại một khác đầu người trầm mặc.

Vân Hi còn tưởng rằng di động hỏng rồi, vỗ vỗ, hỏi,

“Yến Bắc, anh có nghe được không?”

“Nghe rất rõ, em hôm nay không có phát sốt đúng không?” Yến Bắc ở đầu bên kia kinh ngạc hỏi.

“Anh mới phát sốt, cả nhà anh đều phát sốt thì có!”

“Bằng không như thế nào sáng sớm phát tao?”

“……” Vân Hi thiếu chút nữa hộc máu, lúc này tức giận hỏi, “Anh không nhớ em? Vậy anh không có việc gì gọi cho em làm gì?”

“Vân Thư nói ngươi muốn đính hôn, có phải thật không?” Yến Bắc kích động hỏi.

“Đương nhiên là sự thật, anh có muốn trở về tham gia lễ đính hôn của em không?” Vân Hi vội vàng hỏi.

“Nhìn lịch trình, mấy ngay vừa lúc có thời gian rảnh, có thể về nước.”

“Thật tốt quá, em chờ anh!” Vân Hi tức khắc hưng phấn mà đáp, chỉ kém không có ngửa mặt lên trời cười ha hả.

“Không nghĩ tới anh họ của anh cư nhiên nguyện ý cưới em?” Điện thoại một khác đầu Yến Bắc cười cười.

“Anh họ?” Vân Hi lập tức ngốc, cái loại cảm giác này chính là bị đánh một gậy vào đầu.

“Đừng nói là em không biết Cố Dực là anh họ của anh nhé!” Yến Bắc không còn gì để nói.

“Em thật sự không biết luôn!” Vân Hi đúng sự thật đáp.

Cô chỉ biết ba của Yên Bắc – Yến Thừa là chủ tịch của Yến Thị, mẹ là Hách Di Phương là một tiểu thư khuê các.

Móa, mẹ của Cố Dực cũng họ Hách, sẽ không trùng hợp như vậy chứ!

Lúc trước cô viết truyện cũng không nghĩ đến tầng quan hệ này nha!

Chỉ là trùng hợp đặt cái họ giống nhau thôi

Vân Hi phát hiện cốt truyện căn bản không giống truyện mình viết lúc trước

Cái bàn tay vàng của cô, thật sự có cũng như không!

A! A! A!